Lâm Nhược Yên nhìn Hồ Nguyên Vũ thản nhiên cười, bách mị lan tràn, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức nói:- Coi như con có lương tâm, còn biết không để ý sống chết đột phá, quyết lấy lại quyền lợi cho ta!Hồ Nguyên Vũ thế mới biết, nguyên lai khi còn bé “mình” là như thvậy, nhìn bầu vú thánh khiết của Lâm Nhược Yên, hắn không khỏi chảy nước miếng:- Mẫu thân, cho con bú được không.- Tiểu bại hoại, rốt cục thừa nhận rồi sao? Ta biết con rất muốn bú...Lâm Nhược Yên cười khanh khách, bộ ngực theo tiếng cười cao thấp phập phồng, ở trên không trung kéo lê từng đường vòng cung duyên dáng, nàng nhìn Hồ Nguyên Vũ, trong mắt không che dấu được vẻ đắc ý.- Mẫu thân?Hồ Nguyên Vũ rốt cuộc chịu không được hấp dẫn, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.Thân thể Lâm Nhược Yên run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.Hồ Nguyên Vũ chăm chú ôm lấy Lâm Nhược Yên, đẩy tay nàng ra, tay trái bắt lấy một bên ngực, ra sức xoa bóp lên, khiến cho bộ ngực mềm mại của nàng không ngừng biến hình, tay kia thì ở trên eo bụng chơi đùa, ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non:- Mẫu thân! Thân thể của người đẹp quá, thật ngọt!Khuôn mặt của Lâm Nhược Yên đỏ ửng, đỏ như muốn nhỏ ra huyết, nũng nịu thở gấp nói:- Chán ghét, ngươi cái tiểu bại hoại này, chỉ biết khi dễ mẫu thân.Bỗng dưng thân thể run lên, là vì Hồ Nguyên Vũ hôn lên cổ nàng, đầu lưỡi xảo diệu liếm lấy, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tao-hoa-kinh/3452691/chuong-14.html