Mẹ Tôi là một người phụ nữ hiền lành nhân hậu, lúc nào tôi cũng thấy nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt của bà, nhưng đêm hôm đó chính tai nạn xe đã mang mẹ tôi đi mất, tôi còn nhớ đêm đó mẹ vội vã đi tìm cha không cẩn thận bị xe tông phải mất máu rất nhiều sau đó không thể qua khỏi.
lúc đó tôi thực sự không có cách nào đối diện với sự thật này, sau khi mẹ mất cha tôi luôn tự trách bản thân không lâu sau đó cũng qua đời, trên thế gian này tôi chỉ có 3 người thân, cha mẹ đã bỏ tôi lại chỉ còn ông nội là người thân duy nhất của tôi.
Ông nội có nói những việc này đều là trời phạt người làm nghề thầy pháp vì vốn dĩ vạn vật tuần hoàn đều theo qui luật nhân quả mà phát sinh nhưng những người như chúng tôi lại ngăn cản nhân quả nảy nở vốn dĩ từ đầu đã đi ngược lại Thiên Ý, đến cùng tôi cũng buột phải làm pháp sư vì đơn giản " oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt".
Đó là lần đầu tiên tôi biết được nổi đau của sinh ly tử biệt Giờ nhìn dì Châu như vậy tôi lại càng trách bản thân không cách nào giúp họ được, có thể sau 3 ngày họ sẽ phải chịu cảnh sinh ly tử biệt đau đớn vạn phần.
" Châu thiếu gia cậu còn nhớ..."
Tôi chưa kịp dứt lời thì ông nội đã kéo tôi ra khỏi phòng:" Để họ nói chuyện một lát, còn chuyện Miêu Quỷ chúng ta hỏi sau?"
Tôi gật đầu đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2701164/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.