Trước khi chuẩn bị đến núi Bất Bảo ông nội đưa tay ngăn tôi lại:" chúng ta còn phải chờ một người nữa"
Tôi thắc mắc quay đầu hỏi ông:" còn ai nữa ạ?"
Ông chỉ tay về phía trước mặt:" Tô Nhi đang tới"
Tôi ngạc nhiên hỏi ông:" Tô Nhi cũng đi cùng hả ông?"
Tôi vừa dứt lời thì Tô Nhi bước đến hỏi tôi với giọng điệu chất vấn:" sao? Em không thể đi cùng anh à"
Tôi ngại ngùng gãi đầu đáp:" Không, anh không có ý đó, chỉ là chuyến đi lần này không biết là phúc hay hoạ anh không muốn kéo em vào những gất rối này "
Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi một cái rồi to giọng nói:" em là người Âm Dương anh quên rồi à? Anh còn sợ em sẽ bị gì nữa"
Tôi ấp úng trả lời cô ấy:" anh..."
Không để tôi nói hết câu ông nội liền hối thúc :" nhanh lên chúng ta phải đến chỗ cho kịp trời tối, nếu không thì trên đường lên núi Bất Bảo chẳng có một quán trọ nào đâu"
Tôi cuối cùng vẫn bị hai người họ thuyết phục. Dọc hai bên đường lên núi Bất Bảo đúng là hoang vắng vô cùng ngay cả một hộ dân cũng chẳng có, đúng là Tứ Thúc biết lựa chỗ ẩn tu thật.
Đi ngót nghét gần 3 canh giờ cuối cùng chúng tôi đành nghỉ lại gần dưới chân núi.
Ông nội tiên phong đi đến hỏi đường một người đốn củi:" Chàng trai trẻ có thể cho tôi hỏi đường lên núi Bất Bảo được không?"
Ai mà ngờ khi nói đến ba từ "núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2701142/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.