Tứ thúc mắt thấy dị nhân biến mất, liền giậm chân tức giận:
" Vậy mà để nó chạy thoát."
Tôi và Tô Nhi cũng vì vậy mà trong lòng khó chịu vô cùng, vốn dĩ kẻ ác đang ở trước mặt, chậm một bước đã bỏ mất cơ hội lần này. Nhưng riêng ông nội vẫn bình tĩnh ung dung nói:
" Cứ vào làng xem thử, nó không chạy được xa đâu."
Ba người chúng tôi nhìn nhau, cảm thấy ý kiến của ông nội như thể cây kéo lớn, trực tiếp cắt đứt nút thắt trước đó.
Tứ thúc gật đầu:
" Vậy chúng ta đi xem sao."
Ông nội ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói:
" Giờ tý, vừa hay với giờ của ma quỷ."
Nói rồi ông nội quay người, đi thẳng vào ngôi làng.
Tô Nhi thì thầm với tôi:
" Em không thấy âm khí, liệu nó có ở trông thôn này không?"
Tôi nghi ngờ lắc đầu:
" Anh cũng không biết nữa, trước tiên cứ nghe theo ông nội đã"
Tô Nhi bĩu môi gật đầu trong rất đáng yêu.
Chúng tôi đi đến gần phía cuối con đường vào làng, nhưng vẫn không tìm thấy một chút âm khí nào quanh đây.
Tôi dự định sẽ hỏi ông nội xem rốt cuộc dị nhân đó có ở gần đây không? Nhưng ai ngờ ông như thể hiểu rõ suy nghĩ trong đầu tôi:
" Bức tượng bị vỡ chắc chắn không phải kim thân của nó, nó vẫn quanh đây."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt:
" Vậy kim thân nó ở đâu ạ?"
Ông nội híp mắt suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2701121/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.