Bất tri bất giác đã qua ngày mới, thời gian không vì mĩ cảnh mà ngừng lại. Nhưng mĩ cảnh lại vì thời gian mà trở nên xinh đẹp hơn.
Đạo quán lúc này lại thanh tịnh vô cùng tiếng chuông ngân vang trong lòng gió, ôm ấp bao nhiêu huyễn cảnh chốn nhân gian.
Tối hôm nay sẽ là lúc tứ thúc mở cửa thông âm giới, nhưng giờ khắc này mọi phiền não trong lòng tôi, như thể được tạm thời gột rửa vậy.
Không cần biết chuyến đi này có nguy hiểm hay không, chỉ cần giờ phút này vui vẻ là được.
Tô Nhi không biết đã dậy từ lúc nào, nhưng giờ khắc này đã đứng sau lưng tôi, thì thầm nói nhỏ:
" đang nghĩ gì đó?"
Tôi giật mình quay đầu bắt gặp ánh mắt cô ấy, ánh mắt đó trong sáng như sao sớm giữ một nền trời đêm. Tôi có chút cảm giác yên lòng khi thấy cô ấy, chỉ cần nhìn thôi là đủ xua tan phiền não.
Tôi dùng hai tay giữ má cô ấy, giọng điệu có chút ngọt ngào:
" Anh đang nghĩ về em."
Tô Nhi có chút ngạc nhiên, sau đó e thẹn rụt đầu không dám ngước nhìn tôi:
" Nghĩ gì về em chứ?"
Tôi phì cười, hai tay cũng ngoan ngoan thu về:
" Ghẹo em đó."
Trên mặt Tô Nhi có chút thất vọng, nhưng chỉ là biểu hiện thoáng qua, nếu không quan sát kĩ rất khó bắt gặp:
" Em biết ngay mà."
Nói thật lòng cảm giác khi ở cạnh Tô Nhi là bình yên là sự trong trẻo của một tâm hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2701114/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.