Sau khi Ngô Mệnh rời đi, Châu phu nhân và đám hạ nhân cũng kịp thời đi tới.
Châu phu nhân nhìn quanh một lượt, sau đó xoay người hỏi tôi:
"Ngô Mệnh đi rồi à, Chung sư phụ."
Tôi gật đầu, tiến lại gần giếng hoang:
"Những thứ cô ta cần đều ở trong đây, cô ta cũng đã lấy lại những gì thuộc về mình. Cháu nghĩ chắc chắn cô ta cũng không quay lại."
Tôi nghĩ trong lòng mình rằng Ngô Mệnh ít nhiều cũng hiện rõ phần thiện của bản thân, cô ta có rất nhiều cơ hội giết chúng tôi, nhưng lại chưa từng ra tay.
Châu phu nhân vừa nghe tôi nói, liền bày ra vẻ mặt thắc mắc:
"Cái giếng này có đồ của Ngô Mệnh?"
"Đúng vậy" Tôi trả lời
Châu phu nhân lắc đầu phản bác:
"Giếng tuy bỏ hoang đã lâu, nhưng mỗi dịp lễ tết tôi đều cho người tới dọn dẹp sạch sẽ. Đám hạ nhân cũng chưa từng có ai nhìn thấy vật lạ trong giếng cả. Chính tôi cũng chưa từng thấy."
"Nói vậy chỉ có cháu và Sở Lăng nhìn thấy thôi à?" Tô Nhi nhanh chống đáp lại.
Châu phu nhân trầm ngâm, gật đầu:
"Đúng vậy, hay do Chung sư phụ có thiên nhãn chăng?"
Tôi gãi gãi đầu, ngại ngùng đáp lại:
"Cháu làm gì có thiên nhãn."
Nếu nói có thiên nhãn, thì bản thân tôi đã thành danh lâu rồi, chứ ai đời lại làm một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy chứ.
Châu phu nhân vẫn đứng nhìn vào giếng, ánh mắt xa xăm như biển khơi vô tận. Mãi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700818/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.