Chúng tôi cuối cùng cũng quyết định nghỉ chân một đêm ở đây, sáng sớm mai sẽ xuất hành sớm đến Thanh Mộc trấn.
Tôi tựa lưng lên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn không thể nào yên giấc được. Trăn trở một lúc tôi ngồi bật dậy, thắp nến trong phòng lên.
Khi nến mang theo hơi ấm lan toả khắp nơi, tôi lại không biết rốt cuộc vì lí do gì mà mình không ngủ được. Tôi lo sợ cuộc đối mặt với Ngô Mệnh? Hay lo sợ bản thân không đủ năng lực...
Có quá nhiều chuyện xảy ra, đôi lúc tôi lại mơ hồ cảm thấy mình như là đang mơ vậy, nhưng giấc mơ này quá dài, bao giờ tôi mới có thể tỉnh lại.
Đôi khi tôi chỉ muốn chui gọn vào chăn, mặc kệ thế giới bên ngoài có ra sao đi chăng nữa, tôi thực sự có lúc lại hèn nhát đến vậy.
Ánh mặt trời vừa lên chúng tôi đã vội vã đến Trấn Thanh Mộc, Chu Diêu không biết từ lúc nào đã chui ra khỏi miếng ngọc, ngồi đối diện chúng tôi.
Cậu ta vẫn rất từ tốn nho nhã, ánh mắt phong tình đó cả đời này tôi cũng không có được, Chu Diêu nói với ông nội:
"Con lo lắng lần này sẽ nguy hiểm."
"Con cứ yên tâm." Ông nội trấn an cậu ta một câu.
Tôi vì muốn bầu không khí bớt ngột ngạt, liền thuận miệng pha trò:
"Mọi rắc rối đều từ vận đào hoa của cậu...haha...haha."
Chu Diêu rũ đôi mắt xuống, giọng nhỏ dần đi:
"Tôi chỉ yêu một mình Ngô Mệnh, nhưng lại vô tình khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700802/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.