Cả ba người chúng tôi đều nhận ra tâm ý đó, người đàn bà trước mặt cũng vậy.
Tiểu Hằng ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào tiểu Bảo, cậu bé ngây thơ rụt rè sau bàn tay của người đàn bà.
Tiểu Hằng thật sự rất muốn bế cậu vào lòng, nhưng rồi cũng từ bỏ ý định. Cô quay sang ông nội, cười khổ:
"Trẻ con không nên tiếp xúc với âm khí..."
"Cô không hận họ?" Tô Nhi muốn hỏi rằng đến giờ phút này Tiểu Hằng vẫn không có một lời oán trách nào đối với chồng và mẹ chồng của cô sao?
Tiểu Hằng đứng dậy, xoay người mỉm cười, lắc đầu:
"Họ cũng đã chịu quả báo rồi, có hận cũng chẳng được gì, giờ nhìn thấy tiểu Bảo bình an sống qua ngày là tôi đã hạnh phúc lắm rồi"
Chúng tôi từ tận đáy lòng thật sự rất khâm phục tấm lòng khoan dung của Tiểu Hằng, khó có ai làm được như cô ta cả.
Tiểu Hằng nhìn ông nội, cúi đầu nói:
"Pháp sư cám ơn người, Tiểu Hằng may mắn mới gặp được mọi người. Hôm nay chỉ đành từ biệt tại đây."
Ông nội vội đỡ cô đứng dậy, Tiểu Hằng xoay người nói với người đàn bà:
"Dì, Tiểu Hằng vô năng không có cách nào cảm tạ dì, Tiểu Hằng tại đây xin gập đầu tạ ơn"
Nói rồi Tiểu Hằng liền quỳ xuống, gập đầu ba lạy trước người đàn bà, bà ấy từ khoé mắt đã rưng rưng.
Ông nội tiến đến vài bước, nói với Tiểu Hằng:
"Ta sẽ giúp cô viết một tấm Giải Trần phù, giúp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700797/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.