'Rầm.. bụp... Áaaaa đm."
Tôi từ trên cái thang rớt xuống, lại ngã trúng cái đĩa vừa bể, mông đập phải mấy mảnh vỡ đau muốn xuất hồn. Ối dồi ôi, tôi thế nào lại xui xẻo như vậy, một tay xoa cái mông, một tay kéo ra cửa lớn, chân vắt lên cổ chạy ra ngoài.
"Này, Âu Ninh, chạy đi đâu thế?". Đại Hùng nhìn thấy tôi cuống cuồng chạy cũng hết hồn theo, vội vàng từ trong nhà chạy ra.
Tôi mới vừa chạy hai bước liền suy nghĩ một chút, ông nội đã dạy rồi, gặp chuyện không được hoảng. Đúng vậy, tôi không thể hoảng. Tôi là trái ngọt lão Âu trồng được, là trang nam nhi nhà họ Âu, không được hoảng!
Tôi lại quay đầu chạy về, vừa vặn tông luôn vào Đại Hùng đang chạy ra, vết thương đau muốn khóc, nhưng tôi không được khóc, tôi phải kiên cường.
Tôi đẩy Đại Hùng ra chỗ khác, lần nữa đi tới phía dưới cái thang, hít thở một hơi thật sâu. Hai....ba...
Chẳng khác gì một con khỉ, tôi lại tiếp tục leo lên cái thang trúc. Mặc dù lòng bàn tay rất đau, nhưng tôi cố nén không lên tiếng. Tôi thật ra cũng không dám lên tiếng, rất sợ sẽ kinh động đến con quái vật thấy gớm ở cái sân cách vách kia.
Đúng, chính là quái vật.
Khi leo lên cái thang nhìn vào trong sân đối diện, tôi phát hiện người ở đó đã sợ đến chạy mất dép rồi. Cũng có thể trước đó căn bản cũng không có mấy người, bởi lúc này trời đã gần tối, cơm nước xong xuôi chắc cũng đã đi về nhà hết. Chỉ còn lại vài tên bợm rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/220681/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.