Chương trước
Chương sau
Trên tấm bia đá đỏ như màu máu, một cái móng vuốt khô héo từ trong bay ra. Móng vuốt kia khô quắt, phía trên tràn đầy màu nâu thi ban, cùng dạng với quỷ trảo bắt tôi trước đó. Quỷ trảo kia tốc độ cực nhanh, trực tiếp chụp vào sau cổ Đại Hùng.
"Càn rỡ!"
Vừa nhìn thấy cái quỷ trảo kia bắt đến Đại Hùng, tôi lại thấy ông tôi đem kiếm gỗ đào trong tay chọt một phát xuống. Người ở sáu đoạn cây trúc vây ở trước người Đại Hùng rối rít bay ra, trực tiếp đâm về cái quỷ trảo kia.
Lục căn cây trúc kia giống như sáu cái kiếm nhọn, trên không trung 'soạt soạt' bay qua, nhìn có vẻ qua loa hỗn loạn nhưng thực chất lại giao nhau, lại mơ hồ trên không trung bay xuôi ngược tạo thành một cái lưới lớn, đem quỷ trảo kia nhốt ở lưới bên trong.
"Aaa..."
Quỷ Trảo như có linh tính phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó tuôn ra một đạo hồng quang nhức mắt, nhanh chóng lùi về phía sau. Tôi không biết những người khác có thấy hay không cái tia sáng đỏ quỷ dị kia, nhưng tôi nhìn thấy. Hồng quang đó giống như cái bóng người, chạy thật nhanh, trực tiếp hòa vào màu đỏ như màu máu trong tấm bia đá, lại không một tiếng động.
Mấy cây cây trúc bay theo hồng quang rơi rụng tại mặt đất trước bia đá, đâm thật sâu vào trong đất. Có lẽ những người trong thôn kia không thấy được Quỷ Trảo, cũng không nhìn thấy hồng quang, nhưng bọn họ có thể thấy mấy cây trúc rủ nhau bay lên, nhất là khí thế cây trúc đâm thật sâu vào lòng đất quả khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi đi qua, tôi nhìn thấy ánh mắt ác liệt của ông dần dần trở nên hòa hoãn, nhẹ nhàng đàn động đánh vào cái chuông một cái. Cái Lục Lạc Chuông đã ở sau ót Đại Hùng, hồn phách bước ra đứng ngẩn ngơ sau lưng hắn rồi từ từ nhập vào bên trong thân thể.
Đại Hùng nghiêng đầu một cái liền ngã xuống. Ông vội vàng đỡ lấy hắn, giao cho Cam Vân Sơn đang nóng nảy chờ đợi.
Cha dù sao cũng là cha, hình ảnh quỷ dị như vậy cũng không có khả năng thu hút sự chú ý. Cam đại thúc vẫn nhìn chằm chằm vào con mình, tôi nghĩ rằng giờ phút này nếu cho lão biết một màn kinh hồn ban nãy, khẳng định lão sẽ phấn đấu quên mình, đem thân chắn ở trước quỷ trảo kia, không để cho nó mảy may thương tổn tới con của lão.
"Trở về đem đạo bùa này đốt cho hắn ăn uống, bằng không sẽ bệnh nặng một trận."
Ông nội tôi đưa cho Cam Vân Sơn một xấp giấy bùa. Cam Vân Sơn nhận lấy xấp giấy, rối rít cảm ơn. Một đám người đi trước mặt mở đường, rất nhanh chúng tôi liền đi khỏi mảnh đất nghĩa địa này.
Tôi cùng ông nội đi ở phía sau cùng, cảm giác tay ông có chút run tôi lại không nhịn được ngẩng đầu lên nói: "Ông nội, có khỏe không?"
Lão gia tử yêu nịch sờ đầu tôi: "Không việc gì, nhớ lần sau không nên chạy loạn."
Tôi gật đầu một cái, hỏi: "Mấy cái móng quỷ kia là cái gì? Bị ông đuổi chạy sao?"
Sắc mặt ông hơi biến đổi một chút, không trả lời mà hỏi lại: "Con mới vừa rồi đều thấy?"
Tôi nhu thuận đáp: "Đúng vậy, thấy."
Ông liền thở dài một hơi, cổ quái nói: "Đây cũng là số mạng!"
Tôi lúc ấy tỉnh tỉnh mê mê, gãi đầu một cái, không nói thêm gì. Tính tình trẻ con vĩnh viễn đều đơn thuần như vậy, mau quên. Sau khi về đến nhà, tôi chơi đùa hai ngày, liền hoàn toàn đem chuyện này quên béng đi. Tôi cứ nghĩ chuyện này như vậy đi qua rồi, chẳng ngờ được sự tình còn lâu mới đơn giản như thế.
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh. Tôi đến lúc đi học lại phát hiện Đại Hùng trở nên trầm mặc ít nói, hắn đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, khi đi học cũng không chuyên tâm nghe giảng, có vẻ đang suy nghĩ vẩn vơ gì đấy. Tôi hỏi hắn, hắn cứ ấp úng vâng vâng dạ dạ, định nói rồi lại không nói, khiến cho tôi thật muốn nổi cáu.
Một hôm nọ, sau khi tan học tôi kéo Đại Hùng lại: "Đại Hùng, cậu gần đây sao thế? Tại sao không thèm đếm xỉa tới tôi"
Đại Hùng nhìn tôi ánh mắt đầy sợ sệt: "Không phải tôi không để ý đến cậu, là mẹ tôi không cho tôi để ý đến."
Trong nội tâm tôi nhất thời sinh ra một cảm giác ủy khuất: "Mẹ cậu không cho cậu chơi với tôi? Tại sao?"
Đại Hùng nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Mẹ ôi nói, lần trước chúng ta đi lạc bởi vì cậu đã chiêu quỷ, đem tôi bị dính líu theo, cho nên không cho tôi chơi với cậu."
Tôi chiêu quỷ? Tôi nhất thời có chút tức giận rồi: "Dựa vào cái gì nói tôi chiêu quỷ?"
Đại Hùng cúi đầu thấp rất thấp: "Tôi nghe cha mẹ cãi nhau, nói tôi sau khi trở về sắc mặt trắng bệch, dạng như thấy chết. Cha tôi nói là trúng tà, bị đồ không sạch sẽ đụng phải. Mẹ liền hỏi tại sao cậu không việc gì, còn tôi lại té xỉu? Nói những thứ này đều là do cậu hại, sẽ không để cho tôi sau này chơi với cậu nữa. Mẹ tôi còn nói, còn nói..."
Tôi kéo quần áo Đại Hùng một cái: "Còn nói cái gì?"
Đại Hùng lại càng cúi đầu thấp hơn: "Còn nói, Y Quán của ông nội cậu chính là chiêu gọi quỷ quái địa phương, nếu không hà cớ gì ông cậu đêm hôm khuya khoắt lại chạy đi y quán?"
Tôi nhất thời yên lặng. Đúng vậy, trước đây tôi không hề để ý, giờ Đại Hùng vừa nói như thế, xem ra ông cứ buổi tối đúng là đến Y Quán rồi. Nhưng là vì cái gì mà ông nội cứ nửa đêm mới chạy ra ngoài đây?
Đại Hùng tiến tới bên cạnh tôi, thấp giọng nói: "Thật ra thì, tôi biết ông nội cậu là người tốt, người trong thôn đều nói lão nhân gia ông ta bản lãnh lớn, tôi còn len lén đùa với cậu, đừng tức giận có được hay không."
Tính tình trẻ con thì luôn như vậy, trong nháy mắt chúng tôi lại cùng nhau chơi đùa. Nhưng trong nội tâm của tôi vẫn không ngừng nghi vấn, gia gia Y Quán không phải là xem bệnh sao? Vì cái gì lại thành chiêu quỷ?
Buổi tối về nhà, tôi đem nỗi trăn trở này giấu giếm trong lòng, lúc ăn cơm bị mẹ gõ chén cơm mấy lần mới tỉnh hồn lại. Mẹ hỏi tôi thế nào, tôi không thể làm gì khác hơn ngoài nói dối nói đang suy nghĩ đề số học thầy cho hôm nay. Ông nội cười nói tôi có tiền đồ, một câu nói khiến tôi đỏ bừng cả mặt.
Sau bữa cơm, tôi lập tức bò đi ngủ. Mẹ tôi khó hiểu hỏi đứa nhỏ này hôm nay thế nào, sớm như vậy đã lên giường ngủ. Ông nói không có việc gì, có lẽ do học tập mệt mỏi. Rồi, tôi lại một lần nữa đỏ mặt. Thật là hổ thẹn với lòng.
Sau khi lớn lên, tôi thường cùng với ông nội ngủ ở một tấm giường gạch. Nửa đêm tỉnh dậy, tôi phát hiện ông đã không còn ở đây, mò mẫm sờ chăn vẫn còn thấy nhiệt, cẩn thận nghe một chút liền có thể nghe được tiếng ông đóng cổng lớn.
Tôi vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, nhẹ nhàng chạy ra sân, lặng lẽ kéo cổng, len lén nhìn thấy bóng ông nội đã có chút còng lưng đang hướng Y Quán mà đi tới. Tôi lập tức cũng lẻn ra ngoài, giống như một đặc vụ theo dõi trong tivi, lặng lẽ âm thầm theo sau ông.
Đêm hôm khuya khoắt, toàn thôn chìm trong tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng chó sủa. Cái bóng của ông bị ánh trăng kéo thật dài, đen thui trông thật sợ hãi.
Nếu là bình thường, tôi nhất định không dám ban đêm một mình ton ton chạy đến nơi này. Hôm nay bởi vì tò mò muốn biết chuyện gia gia Y Quán lại khiến tôi gan lớn lạ thường. Nhất là cái loại cảm giác thần bí theo sau lưng người khác này làm con người ta đặc biệt hưng phấn.
Tôi theo sau lưng ông nội đi tới Y Quán ở cửa thôn, nhìn thấy ông móc ra chìa khóa mở cửa, sau đó đẩy hé ra một nửa cánh rồi đi vào. Tôi không một tiếng động vội vàng theo sau, trốn ngoài cửa sổ, lén nhìn một cái vào trong phòng.
Đáng tiếc, trong phòng đen thùi lùi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng tôi lại có thể nghe được bên trong phát ra tiếng chai lọ lạch cạch, có vẻ như ông đang tìm kiếm thứ gì. Đang lúc muốn bám vào cửa sổ liếc mắt nhìn lần nữa, tôi lại cảm giác được một trận khí lạnh từ sau cổ thổi qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.