Chương trước
Chương sau
Bàn tay màu xanh vờn quanh tới bên hông Tương Thi Thi. Trong mắt hiện lên một đốm sáng xanh, tôi lập tức chạy về phía bên ấy.
Động tác của tôi làm Đại Hùng cùng Vương Sở chú ý, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi. Tôi sững sờ, chân không tự chủ được liền phanh lại, lần này hay rồi, bị hai tiểu tử này hiểu lầm rồi.
Tôi suy nghĩ một chút có nên ra tay hay không, cái bàn tay kia tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, trong hư không lại biến mất.
Tôi nhìn lầm? Không thể nào!
Tôi lắc lắc đầu, vẫn không thấy gì cả.
Tương Thi Thi ngay tức khắc dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi. Thấy tôi chạy về phía bên đó không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thấy tôi đột nhiên ngừng bước chân lại lộ ra một ánh mắt phức tạp, hình như hơi thất vọng, còn có chút cảm tình gì đó trộn lẫn làm tôi rất lúng túng.
Vương Sở cứ thế chăm chăm nhìn tôi còn Đại Hùng chạy đến bên cạnh tôi hỏi: "Gì thế?"
Anh em tốt đúng là anh em tốt, tôi cười một chút: "Đói, thấy bánh sinh nhật có chút kích động."
MÁ! Đại Hùng lại giơ lên ngón tay giữa với tôi: "Tên háu ăn như cậu có thể có chút tiền đồ nào không?"
Tôi cười mỉa, đem hắn kéo qua một bên đưa cho một cái lá bùa gấp thành hình tam giác: "Bỏ vào túi áo nhanh lên."
Đại Hùng thấy tôi thần thần bí bí, nhận lấy tấm bùa kia, ngạc nhiên hỏi: "Ông cậu vẽ?"
Vừa nói hắn vừa vội vàng đem bỏ vào áo giống như bảo bối.
Hắn từ nhỏ cũng biết ông nội của tôi là quỷ Y, đồ từ trong tay ông nội đem ra khẳng định là thứ tốt.
Tôi cúi đầu: "Tôi vẽ."
Nghe lời tôi, Đại Hùng lại đem tấm bùa kia móc ra, ném vào giỏ rác: "Mẹ, cậu vẽ. Đùa trẻ lên ba à?"
Tôi lúc ấy liền cáu: "Con mẹ cậu, ông đây từ lúc vào cửa đã cảm giác được nơi này có cái gì không đúng, mới vừa rồi tôi nhìn thấy có một bàn tay màu xanh ôm Tương Thi Thi, tôi sợ tên nhóc cậu gặp nguy hiểm, cậu lại không biết điều."
Nghe được tôi vừa nói như thế, Đại Hùng cũng không nhịn được giật mình một cái, đảo mắt nhìn một chút phòng học u ám cùng những vật dễ cháy, không khỏi sợ hãi: "Thật á?"

Ta xua tay một cái: "Chỉ thoáng qua thôii, tôi cũng không dám khẳng định không phải mình nhìn lầm."
Đại Hùng khoanh tay lại, nghiêng đầu, sau đó ngẩn người bất động, một giây, hai giây, ba giây sau...
Hắn giống như một con chó điên đem giỏ rác đổ ra, luống cuống tay chân tìm bùa.
Á đìu cái thằng nhóc này, thay đổi nhanh thế?
Vương Sở ở một bên nhìn những động tác kỳ quái của Đại Hùng, cười nhạo: "Cam Thành Hùng, cậu lục giỏ rác làm gì vậy? Đói quá nên tìm ăn hả? Mấy cái này chỉ có mấy con chó mới làm thôi."
Nếu trước đây nghe được mấy lời này, Đại Hùng sớm đã xoay người đi đánh lộn, nhưng hôm nay Đại Hùng căn bản không để tâm đến hắn, không ngừng bới ra cái giỏ rác, cả giận nói: "Đuma, vừa mới ném vào đây, bay đi đâu rồi?"
Một phòng mười mấy người cũng chỉ ngây ngốc nhìn về phía Đại Hùng, không hiểu tiểu tử này rốt cuộc đang làm gì vậy. Chỉ có tôi biết, hắn đang tìm tấm bùa kia.
Loại chuyện quỷ nhập vào người Đại Hùng không phải lần thứ nhất gặp phải, hắn ngày thường coi trời số 1, đất số 2, tiền số 3, mình số 4 nhưng nếu gặp phải quỷ thì không ai sợ bằng hắn.
"Ha ha, tìm được rồi."
Đại Hùng rốt cuộc tìm được tấm bùa kia, cười híp mắt cầm trong bàn tay, sau đó lau rồi lại lau cái lá bùa màu vàng giá trị hai trăm đồng.
"Cam Thành Hùng, cậu cầm gì đó, có thể cho tôi nhìn xem một chút không?"
Đối với hành động của Đại Hùng, tất cả mọi người đều tràn đầy hiếu kỳ, khi thấy hắn chẳng qua tìm ra một tờ giấy vàng gấp lại sơ sài không khỏi lộ ra thất vọng. Có mấy người lập tức quay sang chỗ khác, tiếp tục chuyện của mình. Tương Thi Thi lại hết sức tò mò Cam Thành Hùng đang cầm cái gì, bởi vì Tương Thi Thi thấy tấm bùa kia là tôi kín đáo đưa cho Đại Hùng.
"Hicc, cái này hả, tôi tìm cái này để đưa cho cậu. Mới vừa rồi Âu Ninh kín đáo đưa cho tôi, tôi cho là đồ vớ vẩn liền thuận tay ném, sau đó cậu ấy nói với tôi là bùa hộ mạng, tôi nghĩ rằng bùa hộ mạng không thể ném loạn nên tìm lại." Nói xong, còn rất nghiêm túc, hai tay đưa cho Tương Thi Thi.
Đại Hùng là đồ không cần mặt mũi, nói láo không biết ngượng mồm, tôi thật muốn xấu hổ thay.
Vương Sở ở một bên trêu ghẹo nói: "Bùa hộ mạng? Cam Thành Hùng, không nghĩ tới cậu còn tin những đồ chơi này. Thầy chúng ta không phải là đã sớm nói sao, tất cả mê tín đều là con cọp giấy, ha ha, cậu đúng là tên quỷ nhát gan. Âu Ninh, cậu học tập tốt như vậy cũng cầm vật này đi ra hù dọa Thi Thi, thật là mất mặt đó nha."
Đồng tử tôi co rụt lại, tiểu tử này là cố ý gây chuyện. Hắn vừa mới nhìn tôi không hợp mắt, lúc này rõ ràng đang tìm cớ.
"Láo chó, cậu dám mắng Âu Ninh, có tin ông đây xúc chết cậu không?"

Đại Hùng nghe một chút liền cáu, định xông tới đấm Vương Sở lại bị tôi kéo lại. Cái bàn tay màu xanh còn không biết rốt cuộc có tồn tại hay không, tôi cũng không muốn lúc này trở nên hỗn loạn.
Bên kia Vương Sở dương dương đắc ý hừ nói: "Cũng biết cậu là tên quỷ nhát gan, bình thường ngay cả một rắm cũng không thấy cậu thả, lúc này bày đặt giả thần giả quỷ cái gì."
Tương Thi Thi thì không phải vậy, cô gái này nhẹ nhàng nhận lấy bùa hộ mạng, nồng nhiệt nhìn một hồi, lại nói: "Cha của tôi thường nói ngẩng đầu ba thước có thần linh, bùa hộ mạng đúng là hữu dụng." Vừa nói liền đem tấm bùa hộ mạng cột vào cái dây đỏ trên người, làm thành cái vòng đeo vào cổ.
Cậu đeo thì đeo bình thường đi, còn cố ý biết mở một nút áo sơ mi đem lá bùa tam giác nhét vào làm gì ...
Xong chuyện lại vỗ vỗ ngực: "Cám ơn nha!"
Câu này tiếng cảm ơn là nói với Đại Hùng, ánh mắt lại liếc đến tôi. Tương Thi Thi vừa nói như thế, Vương Sở cứng họng cũng vâng vâng dạ dạ không nói lời nào, có điều trong mắt nhìn tôi càng hung quang hơn.
Tôi lấy tay đỡ trán, má nó Cam Thành Hùng.
Đại Hùng giống như một lão thái giám trong cung, cúi người gật đầu: "Không có gì, sinh nhật cậu mà, tặng bùa hộ mạng chúc cậu bình an cả đời, khoẻ mạnh an vui..."
Tôi nhéo một cái ở đằng sau lưng hắn, Đại Hùng nhăn mặt nhưng miệng lại không ngừng trơn tru: "Hòa hòa mỹ mỹ, thọ cùng trời đất!"
Đậu má, tôi tu chín năm đạo, tên này lại luyện chín năm da mặt. Rất dày!
Chúng tôi ở bên này khua môi múa mép, bên kia Dương Sơn mỹ gọi lớn: "Làm xong rồi, mọi người tới cắt bánh sinh nhật đi"
Tương Thi Thi cao hứng vỗ tay một cái: "Hi, cám ơn, mọi người cùng đi thôi."
Chúng tôi cùng nhau đi về giữa phòng, tôi liếc nhìn Đại Hùng, căm tức chỉ chỉ hắn.
Đại Hùng kéo tôi một chút nói: "Ninh thối, cậu thấy quỷ thật hả?"
Tôi không chắc chắn, chỉ có thể nói thật với hắn: "Hẳn là thật, nhưng tôi không chắc chắn lắm."
Không nghĩ tới này tên chẳng biết xấu hổ thoáng cái liền bắt lấy tay tôi, mắt ti hí kinh hoàng nhìn khắp nơi, thấp giọng nói: "Đệt mợ, cậu mà cũng không dám chắc sao, cái thứ đó lợi hại thật? Anh, anh Ninh của em, anh là anh trai em đó, em xin anh cho em thêm một lá bùa hộ mạng đi."
Bà mẹ cậu, ông đây mới vừa rồi cho cậu thì cậu ném loạn rồi đem tặng người ta. Dừa lắm, bây giờ cậu còn dám đòi ông đây, nhà địa chủ cũng không có dư lương thực đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.