Chương trước
Chương sau
Thường nói bảy tuổi tám tuổi là cái tuổi chó mèo đều ghét, tôi lại phát hiện ra mình ở hai năm bảy tuổi, tám tuổi dường như chẳng có cái gì đáng ghét.
Nguyên nhân chính là hai năm qua tôi toàn say mê với quỷ, tâm tư đều thả hết vào mấy thứ này làm gì còn rảnh rỗi đi đam mê mấy cái khác nữa? Lên tám tuổi, mỗi ngày tôi đều luyện tập đọc to Lão Trang Tôn Tử, học Đạo Đức kinh, thuộc lòng kinh Phật...
Thuộc mấy thứ mà tôi nghe không hiểu, đọc không thông. Tôi cũng chẳng biết ông đem từ đâu về những thứ sách này, nhất định không phải loại sách mà ở thôn nhỏ chúng tôi có thể mua được, hẳn phải là của tổ tiên để lại.
Sáng sớm luyện tập xong thì đeo cặp sách đi học thôi.
Buổi tối đến lại tập bộ quyền pháp mà ông nội dạy, tôi cũng chẳng biết tên là gì. Ông nói là của tổ tiên truyền lại, ông cũng chẳng biết tên. Thật ra đây cũng chẳng phải quyền pháp gì, đúng hơn là một loại thể thuật, nếu nhất định phải có 1 cái tên thì gọi là Quỷ Y quyền đi.
Tôi lúc ấy buồn rầu, đây không phải là nói dóc sao. Trên tivi, những thứ quyền pháp trứ danh đều có một cái tên êm tai, cái gì mà thái cực quyền, bát quái quyền, Hàng Long thập bát chưởng, Như Lai thần chưởng gì gì đó...
Cái này thì kêu Quỷ Y quyền, thật là khó nghe.
Quỷ Y quyền không chỉ khó nghe lại còn khó đánh, động tác kia nói như thế nào nhỉ? Giống như đâp bông ấy, hữu khí vô lực.
Mỗi một động tác cũng chậm như rùa hoặc là chậm như sên, chậm rì giống như bị ép xuống mấy ngàn cân vậy. Xong một động tác mất hơn cả mười mấy giây. Lúc vừa mới bắt đầu luyện tôi còn thấy hứng thú, thời gian dài, tôi cũng không còn kiên trì nổi nữa.
Này đâu phải đánh quyền, này là vẽ lòng vòng trên không thì có. Tôi phát hiện ra mấy động tác của người kia có cảm giác hơn, chắc cũng nên gọi là thể thuật.
Ờm đúng, bộ thể thuật vận động kia mang lại cảm giác hơn. Mười mấy động tác kỳ quặc không tới một phút đã xong. Mặc dù lúc hành động mỗi cái khớp xương đều đau muốn chết, nhưng sau khi hoàn thành thì tinh thần sảng khoái khỏi phải bàn, cảm giác mỗi một lỗ chân lông đều tản ra sức sống.
Quỷ y quyền của ông nội tôi sau khi đánh xong chỉ thấy buồn ngủ.
Tôi không biết có phải ông cố ý làm như thế không nhưng mà mỗi buổi tối đến tôi lại ngủ cực kì ngon.
Đương nhiên lúc ngủ tôi vẫn sẽ gặp ác mộng, vẫn sẽ nằm mơ thấy cái người đàn ông kia. Nhưng tôi bây giờ còn nằm mơ thấy bộ thể thuật kì quái kia nữa. Có khi là cảnh tượng người thần bí đứng trước nấm mồ bị phá làm mấy động tác đó, có lúc sẽ biến thành người đàn ông kia dùng bộ thể thuật kì quái này hành hung tôi.

Tôi không biết có phải hay không do mình càng lớn tinh thần càng kém đi mà suốt thời gian sau hình tượng nam nhân thần bí cùng cái người đàn ông đáng ghét kia lại hợp lại thành một. Mặc dù từ trong đáy lòng tôi hai người họ phân ra rất rõ, nhưng trong mơ thì bóng dáng hai người đó mơ hồ là một. Người đó khi thì dạy tôi luyện tập bộ thể thuật, khi thì lại hành hung tôi làm tôi ngày vui ngày buồn. Lúc tôi đi học cũng không ngừng đạp ra cương bộ (*),thân thể ngả nghiêng.
(*): bộ pháp mà đạo sĩ hay làm trước khi cúng tế, hành lễ.
Cũng vào lúc đó tôi mới phát hiện cương bộ này không phải người bình thường có thể làm được. Giống như tôi cũng chỉ có thể bước ra sáu bước, đến bước thứ bảy mạnh mồm nói bước được nhưng sau đó ngã chỏng vó là cái chắc, hơn nữa còn không bò dậy nổi. Đại khái cần nghỉ ngơi nửa giờ mới có thể ngồi dậy.
Lần đầu tiên tôi đi học trễ chính là vì chuyện này.
Lúc đó tôi bước được bốn bước đã trực tiếp nằm trên đất, nếu không phải vừa vặn lúc Đại Hùng đi học thấy tôi xòe trên đất rồi kéo tôi lên, tôi cũng không biết mình sẽ nằm chết dí đến khi nào.
Càng về sau, tôi ở trong trường len lén thử mấy lần lại phát hiện mình có thể tiến bộ. Tôi không biết là bộ kia Quỷ Y quyền mỗi ngày ông nội dạy tôi trên thực tế là một loại dẫn đạo thuật, một loại công phu có thể điều chỉnh khí tức thân thể. Đối với việc điều chỉnh thể lực tiêu hao lúc đạp cương bộ rất quan trọng.
Có bộ Quỷ Y quyền hỗ trợ, tôi mới có thể đem cương bộ từ bốn bước đạp đến sáu bước.
Tôi phát hiện bộ động tác cương bộ là không hạn chế, tùy thời tùy chỗ đều có thể vận dụng. Tôi không biết người nam nhân kia tại sao vừa đạp cương bộ vừa diễn luyện mấy động tác kia, bây giờ suy nghĩ một chút có thể là cương bộ kết hợp mấy động tác đó uy lực sẽ lớn hơn.
Nếu như ông nội nói thứ ông dạy tôi là ông ép tôi học thì mấy động tác cương bộ kia là thứ thuốc điều hòa cuộc sống của tôi.
Chín năm đi qua, tôi phát hiện mình càng ngày càng cao, lượng cơm ăn cũng càng ngày càng nhiều. Lúc trước mỗi sáng sớm chỉ cần hai cái bánh bao lớn, bây giờ mỗi ngày bảy tám cái còn chưa đủ ăn, mẹ của tôi làm thức ăn cũng dần theo xu hướng thịt nhiều rau ít..
Bởi vì chỉ có mẹ ăn nhiều rau, ông nội tôi có cái bụng phệ cũng ham ăn thịt, một bữa cơm có một mâm thịt bò mới tạm đủ no. Tôi thì càng không phải nói, hai khối thịt bò cộng thêm sáu cái bánh bao cũng thừa sức ăn, gà vịt thịt cá các loại càng không thể thiếu.
Tôi từng hoài nghi câu nói thanh niên ăn khỏe khiến một lão già nghèo, nhưng lời này bây giờ lại vận vào chính tôi. Tôi phát hiện sức ăn của tôi không chỉ khiến lão già nghèo, đến cả lão cố cũng bị tôi ăn đến nghèo mạt.
Nhà chúng tôi không chỉ một lần bởi vì vấn đề ăn uống mà khốn đốn về kinh tế.

Cũng còn may ông nội của tôi ngày trước kiếm được không ít tiền, cho dù thỉnh thoảng có chút cung không đủ cầu thì vẫn không chết đói được. Trong núi rừng đa phần đều là đồ ăn dân dã, đến cuối tuần, tôi theo ông xách súng, đội mũ lên núi đi săn thế là đã đủ hai ngày cơm nước.
Thời gian chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng, tôi đã sống ở đây liên tiếp chín năm như thế.
Năm 15 tuổi, tôi đã có thể một mình lên núi săn thú, bắt cá trong đập hay trên sông càng không thành vấn đề.
Đương nhiên trong thời gian chín năm đó, tôi cảm thấy hứng thú nhất là mỗi tối cuối tuần thượng tọa ở Y Quán của ông xem bệnh cho quỷ.
Khi ấy tôi thích nhất là ngâm một bình trà thơm, ngồi uống với ông.
Ông ngậm thuốc lá lim dim đôi mắt mờ, nằm ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Thỉnh thoảng có quỷ vào cửa xem bệnh ông sẽ đánh tay, tôi lập tức tiến lên làm bộ làm tịch hỏi một phen, sau đó cho thuốc rồi thu về một hai mảnh móng tay quỷ.
Thuốc ông đã sớm phối xong, tên rất tục, một loại ông nội gọi là thuốc giảm đau, một loại khác có tên rất kêu là Euclid.
Tôi lúc ấy nghe hai chữ này trực tiếp phun hết nước trà vào mặt một con quỷ làm quỷ kia bị dọa sợ đến "ô.. hô" gào một tiếng rồi chạy mất tăm.
Cho đến bây giờ, mấy cái dược liệu tôi cũng coi là biết được một ít. Tuy tên hơi thô thiển nhưng mà phối liệu lại không hề dễ dàng.
Bởi vì là thuốc xem bệnh cho quỷ cho nên phải cần một ít gì đó điều hòa âm dương hai giới mới có thể ngưng tụ thành. Cái gì mà nước Hoàng Tuyền, âm dương nhuyễn bột, cành dương liễu... tôi chưa từng nghe qua.
Cái cành dương liễu là dương của mặt trời, không phải là dương của cây dương, ông nội của tôi nói là một loại âm cây bên bờ sông Hoàng Tuyền.
Cái đm, âm cây mà lại gọi là dương liễu, cây dương liễu ở dương gian mà còn thuộc phần âm, thế gian này có nhiều cái ảo thật đấy.
Nhưng nếu là đồ của Âm Phủ, ông nội tôi sao có thể lấy?
Đây là chuyện mà tôi rất hiếu kỳ, cho đến một ngày nào đó tôi mới phát hiện ra ông vẫn còn một bí mật khác..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.