Ông nội của tôi nói, cầm tiền của người khác thì phải giúp họ. Ơ mà, lời này không phải ông nội tôi nói, bất kể là ai nói cũng đều là có lý.
Tôi nhận lấy cái mảnh nhỏ này tất nhiên phải giúp cha Lưu Đại Tráng. Tôi có nên nhận nó không? Tôi mà không nhận thì lão quỷ này có đem tôi bóp chết không nhỉ?
Cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định cầm lấy cái mảnh nhỏ kia. Mảnh nhỏ này thật mỏng, cầm vào tay lạnh như băng. Tôi nhìn trên gương mặt già nua hồn cha Lưu Đại Tráng nở một nụ cười như hoa cúc nở rộ, trong lòng cũng nhẹ hẳn đi.
"Chuyện của ông tôi sẽ giúp ông làm, tôi còn có việc, đi trước nha."
"Ta đây tiễn ngài một chút?"
"Không cần, ông cứ tiếp tục khóc đi, tôi không quấy rầy."
Tôi chào lão ta, lão ta lại muốn tiễn tôi. Tôi nhanh chóng tỏ ý cự tuyệt, bây giờ chuẩn bị đi kêu Đại Hùng về nhà, với đức hạnh của lão quỷ này có khi lại dọa hắn sợ, thế lại không hay.
Xách theo đèn dẫn hồn, tôi tiếp tục tìm hồn phách Đại Hùng. Không biết có phải hay không do tâm nguyện đã thành mà lão quỷ kia không khóc cũng không cười nữa, hoàn toàn biến mất.
Tôi phát hiện ra con người hèn thật, mới vừa rồi nghe có tiếng khóc tiếng cười mà tôi đã sợ muốn đái ra quần.
Nhưng lúc này không tiếng khóc cũng không tiếng cười, tôi đứng yên nhìn xung quanh toàn những nấm mồ sừng sững, càng thêm sợ hãi.
Xách Dẫn Hồn đèn tiếp tục đi tới khối đá mà tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/1117010/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.