Những lời sau của Lý Du khiến giáo sư Kỳ tức giận không nhẹ. Ông xoa râu, trừng mắt, hai lần muốn xắn tay áo lên để dạy dỗ Lý Du, nhưng đều bị anh kiềm lại, chỉ đến khi Lý Du nói hết mới thôi. Biết giáo sư Kỳ bao nhiêu năm, Lý Du đã hiểu tính cách của ông, hoàn toàn không sợ cơn tức giận của ông.
“Thằng nhãi ranh!” Giáo sư Kỳ chửi bới: “Muốn xem thì tự xem, muốn lão phu dạy cậu thì không có cửa!” Ông không chịu nổi sự ồn ào của Lý Du, nghiến răng nhượng bộ, từ trong ba lô lấy ra một hộp được bọc kỹ và đưa cho Lý Du, nói: “Cẩn thận đấy, cái này là độc bản, làm hỏng một chút là phạm tội!”
Lý Du liên tục gật đầu, vỗ n.g.ự.c nói: “Lão Kỳ, thầy yên tâm, học trò chắc chắn sẽ nghiên cứu cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm hỏng di sản quý giá.”
Mặc dù là tự nghiên cứu, nhưng Lý Du không có ý định rời xa giáo sư Kỳ nửa bước. Anh vẫy tay gọi Tần Dịch, nói: “Nhóc con, đi lấy đèn chiếu sáng cho anh, anh sẽ học bài thâu đêm.”
Tần Dịch mỉm cười với cặp má lúm đồng tiền, vui vẻ chui vào lều để lấy đèn cho Lý Du.
Khi mở cuốn sách tre ra, Lý Du bắt đầu đọc nội dung trên đó. Lần trước khi giáo sư Kỳ mở sách xem, Lý Du chỉ lướt qua một lần, mặc dù đã hiểu được một phần nội dung, nhưng với văn cổ thì cần phải đọc kỹ mới thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu/3704751/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.