"Phụt..." Mạc Liên Thành hất một nắm bột trắng ra phía sau. Trong nháy mắt, bột rơi vãi khắp nơi, ngay cả tường cũng bị dính không ít. Lúc này, anh ta dừng bước, lại từ ba lô lấy thêm loại bột này, rải từng nắm một xuống đất, lên tường. Thậm chí còn hất mạnh vài nắm lên trần, vạch ra một đường cách ly khoảng hai mét bằng bột trắng rồi mới dừng lại.
Nhìn thấy hành động của Mạc Liên Thành và đám bột anh ta hất ra, Lý Du thốt lên: “Vôi tôi!” Ánh mắt nhìn Mạc Liên Thành trở nên vô cùng kỳ lạ.
Trong Bí Tàng Thập Pháp có nhắc tới, vôi tôi là loại thuốc xua đuổi côn trùng rất tốt. Lý Du chỉ không hiểu, làm sao Mạc Liên Thành lại biết được cách này? Đây vẫn là thứ yếu, từ chi tiết rắc vôi tôi có thể thấy, Mạc Liên Thành đã sớm chuẩn bị cho cơ quan trong cổ mộ, nhưng lại không hề đề cập trước đó, điều này mới thực sự khiến người ta lo lắng.
Bọn độc trùng di chuyển rất nhanh, lập tức bò đến vùng bột vôi phủ kín. Nhưng chưa kịp chạm tới khu vực này, chúng như bị điện giật, cuộn lại tựa dòng nước rút về phía sau.
“Mạc ca, đây là cái gì vậy?” Thạch Quảng Sinh chậm hơn hai người một chút, bị bột trong tay Mạc Liên Thành vương vào người không ít. Cũng may là trên mặt anh ta có đeo mặt nạ phòng độc, nếu không thì đôi mắt cũng đã dính đầy bột rồi.
“Không nghe Tiểu Du nói à, là vôi tôi. Còn mấy con sâu bọ kia gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu/3703644/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.