"Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy. Không nhanh sẽ bị trễ mất!"
Lại là mi, mi là ai?
"Không nghe ra ta là ai sao?"
Rốt cuộc mi là ai?
"Ta chính là cậu đó ~"
Tôi sợ hết hồn bật mở hai mắt, nhìn quanh tứ phía, không một bóng người. Mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.
Bà má giấc mơ quái quỷ gì vậy không biết!
Tôi nuốt ngụm nước bọt thấm cổ họng đang khô khan. Cả người mệt mỏi, đầu óc váng vất.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên đầu, kêu lên, "Sư phụ."
Không ai đáp lại.
Thấy là lạ, tôi ngó ra ngoài nhìn, mới buổi chiều mà sư phụ đã đi đâu rồi?
"Trần ca?"
"Trần Lập Châu?"
Trần Lập Châu cũng không đáp lời.
Tôi chợt nhớ ra, hình như trước khi ngủ thiếp đi, sư phụ đang cùng Trần Lập Châu nói chuyện gì đó. Tôi còn mang máng nghe được hai người nhắc tới Trần gia. Chẳng lẽ người của Trần gia tới?
Tôi nhanh chóng bò dậy.
Vừa đứng lên, trước mắt đột nhiên trở nên mờ nhoà, chân cũng xuất hiện cảm giác lâng lâng. Mất một lúc tôi mới mò ra được tới cửa. Đẩy cửa ra, lại phát hiện trong sân không có một bóng người.
"Sư phụ."
Tôi gọi lại lần nữa.
Kỳ lạ, lão đầu này rốt cuộc là đi đâu rồi?
Tôi bước về phía trước mấy bước, đang định lục tung sân lên để tìm thì đã thấy lão đầu đang lếch đôi giày nát tươm của mình đi về phía tôi.
Trông thấy tôi, ông cười toe toét để lộ ra hàm răng đen vàng ố của mình, "Còn tưởng con ngủ thẳng đến tối luôn chứ."
Tôi đỏ mặt, "Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588068/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.