"Giờ sao?" Tôi có chút không biết phải làm sao.
Trần Lập châu tựa vào cây, nhìn tôi một lúc lâu, "Em muốn giúp ông ta?"
Tôi gãi gãi đầu, "Dẫu sao Trương Tiểu Bảo cũng là bạn thân của tôi, nhà nó xảy ra chuyện, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Ông ta giết cả một ổ con cái nhà người ta, em cảm thấy Hoàng bì tử sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?"
(*) Hoàng bì tử là tên gọi khác của Hoàng đại tiên.
Tôi sững người, Hoàng bì tử là chúa thù dai, lần này Trương thúc chọc phải phiền phức lớn thật rồi.
"Trần ca, anh có cách nào không?"
"Đơn giản thôi, nợ máu trả máu." Trần Lập Châu lạnh giọng đáp.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, "Không còn cách nào khác sao? Chỉ cần giữ được cho họ cái mạng là được."
"Vậy thì phải nhìn xem bọn họ có muốn sống nữa hay không?"
"Là ý gì?"
"Giết con người ta, thì phải lấy con mình ra mà bồi thường."
Tôi ngớ người, "Nhà Trương thúc làm gì có sinh được đứa nào đâu."
"Nhưng Hoàng bì tử thì lại không hề hay biết chuyện này."
Trần Lập Châu ghé vào tai tôi thầm thì mấy câu.
Nghe xong cách của anh ta, tôi đứng yên tự đấu tranh tư tưởng mất một lúc lâu, cuối cùng vẫn thấy đây có lẽ đã là cách giải quyết tốt nhất.
Tôi xoay người chạy trở lại.
Trương Tiểu Bảo thấy tôi, khó hiểu hỏi: "Mày đi nhanh vậy?"
Tôi không phản ứng lại cậu ta mà đi thẳng tới trước mặt Trương thúc, mở miệng hỏi: "Trương thúc, thúc hãy thành thật nói cho cháu biết, có phải thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588060/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.