Lúc tỉnh lại thì đã không còn thấy Trần Lập Châu đâu nữa. Ngó ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã sẩm tối. Nhớ tới chuyện lúc trước đào xác của anh ta lên mà tôi lại thấy hơi sởn người.
Tuy ấy ấy cũng có thoải mái thật, thế nhưng dẫu sao cũng là ấy ấy với một khối thi thể, ông đây cũng biết sợ đó.
"Tiểu Duẫn, con còn định ngủ đến bao giờ nữa?" Lão đầu hô lớn ngoài cửa sổ.
Tôi trở mình xuống giường, ra ngoài hầu hạ lão đầu cơm nước.
Ăn xong, lão đầu cầm tẩu hút thuốc. Đợi tôi dọn bàn sạch sẽ, ông mới bảo: "Tí nữa mang chậu than ra trước mộ Trần đại thiếu, đốt cho cậu ta hai bộ quần áo."
Tôi hơi ngớ ra, nhắc đến chuyện đốt quần áo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh dây dưa trên giường cùng với Trần đại thiếu, mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.
"Sao mặt con đỏ vậy?" Lão đầu ngậm yên, vừa hút vừa nhìn tôi.
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, "Làm gì có."
Lão đầu nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, sau đó nhanh chóng cầm theo áo đi ra ngoài.
Tôi gật gù cái đầu, vào phòng lấy quần áo. Trước đó tôi đã chọn sẵn được mấy bộ trường sam, định bụng là sẽ đốt cho Trần Lập Châu.
Vừa mới cầm vào, lập tức cảm giác có cái gì đó không ổn lắm, lật qua lật lại thì phát hiện ra hai bộ quần áo tôi mua cũng được kẹp ở bên trong. Hai bộ trường sam phổ thông lẫn trong một đống y phục thượng hạng, trông chướng mắt vô cùng. Đây là bộ đồ tôi mua được trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588055/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.