Tô Dập đã không nhớ được mình đã bao lần liều mạng chạy về phía ánh sáng rồi bị một cái gai nhọn trong suốt đâm thủng lồng ngực rồi đau đớn chết đi trong vũng máu.
Cậu mờ mịt nhìn hai cánh cửa ở trước mắt, lại mờ mịt nhìn ánh sáng có chút xa xôi ở bên trái, ánh mắt trống rỗng một hồi lâu rồi lảo đảo đứng dậy dốc hết toàn lực chạy về phía ánh sáng mang màu sắc bất đồng với màu trắng đen bên kia.
Bên tai mơ hồ có âm thanh vang lên, rất hư ảo, rất cao, tựa hồ đang nghi hoặc, đang phẫn nộ, đang chất vấn.
[Vì cái gì... biết rõ qua đó sẽ chết... vì sao lại cứ muốn qua đó...]
Tô Dập không có bất kỳ phản ứng nào với âm thanh kia, cậu chỉ cố gắng chạy, sau đó lồng ngực truyền tới cơn đau đớn quen thuộc, nửa cây gai trong suốt kia lại một lần nữa đâm xuyên qua tim cậu.
Sắc mặt Tô Dập ảm đạm, che ngực co quắp ngã xuống đất, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Máu tươi ồ ạt chảy ra thấm ướt áo sơ mi trắng, dưới thân cũng là một mảng máu lớn.
Âm thanh kia vẫn không ngừng chất vấn, phủ định.
[Vì cái gì.... không có chuyện gì đau khổ hơn tử vong.... tại sao phải qua đó... đó là kết quả gì chứ... không nên qua đó... nó sẽ mang tới thống khổ...]
Tô Dập mê mang mở to mắt, nhìn về phía ánh sáng hư ảo khẽ dao động kia.
Đó là... Nghệ... Tu...
[Không... đó chẳng qua chỉ là ảo giác thôi... cái gì cũng không phải!]
Nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan/581249/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.