Tô Dập cùng Nghệ Tu rúc trong bóng tối trầm mặc nhìn Nghê Nguyên Tư tự khen lẫn nhau. Cô gái kia im lặng không nói lời nào, cũng không có ý muốn tố giác bọn họ, cứ như bọn họ không hề tồn tại vậy, chỉ yên lặng quỳ một chân dưới đất, cứng ngắc hệt như một bức tượng điêu khắc.
Thấy vậy, tâm tình thấp thỏm của Tô Dập mới thả lỏng, mà Ngệ Tu thì nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái kia, khóe miệng giễu cợt nhếch lên.
Trung thành? Phải là có ẩn tình khác mới đúng.
Qua một lúc lâu, Vi tông chủ nhìn cô gái vẫn nửa quỳ thẳng đơ bên kia, thấp giọng nói: "Khụ khụ, Nghê thánh tử, cậu xem xem có phải nên để cô ấy..."
Nghê Nguyên Tư lúc này mới giống như nhớ tới cô gái, ôn tồn cười nói: "Tốt lắm, cô về trước đi, hôm nay không cần tiếp tục học nghi thức tế tự, trở về nghỉ ngơi đi."
Cô gái hơi khom người với Nghê Nguyên Tư rồi đứng lên, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Cô gái vừa đi, Vi tông chủ liền không kềm được, không đợi Nghê Nguyên Tư ngồi xuống đã nôn nóng mở miệng: "Nghê thánh tử, cậu nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Cục diện hiện giờ thực sự quá bất lợi với Tử Vi Tông a!"
Nghê Nguyên Tư ngừng một lát, nhẹ nhàng than thở một tiếng rồi ngồi xuống bàn, tạt nước trà cũ trong ly đi, một lần nữa mây trôi nước chảy chế trà.
Vi tông chủ đi tới đi lui, phẫn nộ nói: "Luyện Khí Môn... Thiên Huyền Tông! Nghê thánh tử, đã là lúc nào rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan/581233/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.