Chương trước
Chương sau
Đồ đạc của Tô Dập cũng không nhiều, rất nhanh đã dọn xong. Nhớ lại Nghệ Tu đã nói sau khi thu thập xong thì tới tìm anh, vì thế Tô Dập liền xuống lầu tìm Nghệ Tu.
Trong căn phòng khách dưới lầu một được trang trí bằng vô số cây xanh tràn tập tiếng cười nói, không khí rất náo nhiệt. Tô Dập xuống lầu, vòng qua kệ ngăn cách đặt đầy chậu kiểng liền nhìn thấy mọi người đang ngồi trên sô pha, trên bàn là rất nhiều giấy gói bánh còn sót lại. Mao Thiên Tuyền với mái tóc ngắn cũn cũng gia nhập, đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại mìm cười cầm bánh ngọt ăn.
"Thu thập xong rồi à? Mau tới ăn bánh này." Quay đầu lại nhìn thấy Tô Dập, Mao Thiên Tuyền liền ngoắc tay.
Tô Dập lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em ăn rồi, em muốn tìm Nghệ Tu."
Vừa mới dứt lời, Tô Dập liền cảm thấy một tầm mắt bắn về phía mình. Quay qua thì thấy Khương Tu Hiền ngồi trong góc cười hì hì nhìn mình, đang định mở miệng thì bị Kỷ Bạch Tình nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng.
Tô Dập bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giải thích: "Nghệ Tu bảo em thu dọn đồ xong thì tìm anh ấy."
Khương Tu Hiền bị nhét bánh vào miệng, đang muốn mở miệng thì bị Mao Thiên Tuyền trợn mắt trừng một cái, còn đạp mạnh một cái ở dưới mặt bàn kiếng, sau đó mới nói: "Bây giờ chắc đội trưởng đang ở trong phòng huấn luyện."
Khương Tu Hiền khoa trương ôm chân nhe răng la ỏm tỏi: "Dù sao thì cũng phải để em nói chuyện chứ a!"
Mao Thiên Tuyền trừng mắt: "Nói chuyện? Không cần nghĩ cũng biết chẳng phải lời lẽ gì hay ho."
Kỷ Bạch Tình ở bên cạnh đứng lên, cười nói: "Để chị dẫn em đi."
Mao Thiên Tuyền tùy ý phủi phủi vụn bánh trên tay, khoát tay nói: "Để chị, không phải em còn phải giúp anh Vưu thư giản tinh thần à?"
Kỷ Bạch Tình nghiêng đầu nhìn Tô Dập một chút, thấy cậu không phản đối thì gật đầu: "Vậy em đi tìm anh Vưu."
Mao Thiên Tuyền rửa tay, sau đó đi tới trước mặt Tô Dập, mỉm cười cởi mở: "Chị lớn hơn em, có thể gọi em là Tiểu Dập không?"
Tô Dập gật đầu, Mao Thiên Tuyền lại càng cười vui vẻ hơn. Cô dẫn Tô Dập tới tòa năm tầng phía trước, vừa đi vừa nói: "Tu Hiền có chút sợ người lạ, hơn nữa còn rất để ý tới đội trưởng nên lúc ban đầu thái độ sẽ có chút châm chích, Tiểu Dập đừng giận, sau này tụi chị sẽ bảo nó chú ý một chút."
Nghe thấy giọng điệu dỗ dành của đối phương làm Tô Dập có chút sửng tốt, hơn nữa Khương Tu Hiền sợ người lạ á? Anh ta có chỗ nào giống đang sợ?
Nghĩ một chút Tô Dập liền nhớ tới vừa nãy Vu Hãn Âm đã nói hai đứa em trai em gái của Mao Thiên Tuyền đã chết trong sự kiện siêu thị kia, có lẽ chị xem bọn họ như em mà chăm sóc đi?
Tô Dập lặng lẽ đáp: "Không sao, em không để ý."
Mao Thiên Tuyền mỉm cười: "Ở đây trừ bỏ anh Vưu, chị là người lớn nhất, em có thể gọi chị là chị Mao, dĩ nhiên Thiên Tuyền cũng được."
Tô Dập im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: "Chị Mao."
Mao Thiên Tuyền trông có vẻ rất vui sướng, bước đi thoăn thoắt. Cô dẫn Tô Dập tới tòa đặc vụ năm tầng, giới thiệu: "Tòa nhà phía trước dùng để tiếp khách cùng huấn luyện, lầu một cùng lầu hai chủ yếu là nơi tiếp khách cùng hoạt động bình thường, lầu hai đến lầu năm là nơi huấn luyện cùng làm việc của chúng ta. Phòng huấn luyện của đội trưởng ở trên lầu ba, sau này em có thể tới đó tìm cậu ấy, phần lớn thời gian cậu ấy đều ở đó."
Vừa bước lên lầu ba, xuyên qua hành lang thật dài, Mao Thiên Tuyền dẫn Tô Dập tiến vào cửa phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện này có hai tầng, bọn họ đứng ở tầng trên, trước mặt là đài điều khiển phức tạp, tầng dưới là sân huấn luyện rộng rãi, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ cùng ánh đèn chiếu rọi nơi này sáng choang. Vừa bước vào cửa, Tô Dập liếc mắt liền nhìn thấy Nghệ Tu hung mãnh hệt như mãnh hổ.
Mấy cái bao cát lớn nhanh chóng di động đập về phía Nghệ Tu, Nghệ Tu dùng vải đen che mắt nhưng vẫn mau lẹ hung mãnh nghênh đón những bao cát kia. Lúc cử động cơ thể lộ rõ mớ cơ bắp săn chắc, không có bao cát nào có thể đập trúng người anh! Ánh sáng kỳ dị trên người anh tựa hồ cũng theo đó mà nhảy nhót, nóng bỏng sáng ngời, kịch liệt dao động để chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Dập hơi trợn to mắt, ánh mắt đen sâu xuyên qua mái tóc dài phủ trước trán nhìn chăm chăm ánh sáng đang không ngừng nhảy nhót bên kia. Hết thảy đều là màu trắng đen trầm lắng, chỉ có đạo ánh sáng rực rỡ kia đập vào mắt cậu, tựa hồ sâu trong đáy mắt tăm tối của cậu cũng có một đạo ánh sáng như vậy nhảy nhót.
Chờ cậu hồi phục tinh thần, Mao Thiên Tuyền ở bên cạnh đã không thấy đâu, Nghệ Tu cũng đã hoàn thành xong phần huấn luyện, đang cầm khăn lông lau mồ hôi.
Chú ý tới Tô Dập đang đứng phía trên, Nghệ Tu cầm ly nước hớp vài ngụm lớn rồi đi lên. Lúc Nghệ Tu lên đến nơi, đường cong thân thể tráng kiện ưu mỹ nhưng không khoa trương lộ ra rõ ràng, tám khối cơ bụng xếp chỉnh tề, cảm giác áp bách mãnh liệt đập thẳng vào mặt làm Tô Dập có chút khó chịu muốn lùi về sau.
Thế nhưng Tô Dập vẫn không dời mắt, so với những múi cơ bụng săn chắc kia, cậu lại càng chú ý tới những vết sẹo cũ lớn nhỏ trải rộng trên cơ thể anh hơn.
Những vết sẹo được tạo thành từ vật sắc nhọn, vết roi, còn có những điểm nhỏ không rõ bị thứ gì gây nên tụ lại thành một mảng lớn dữ tợn trải khắp toàn thân. Mà hôm nay thân thể này tựa hồ đang nhẫn nại điều gì đó mà trông có vẻ cứng nhắc, gân xanh cũng nổi lên.
Còn không chờ Tô Dập di động bước chân, Nghệ Tu giống như không có việc gì cầm lấy thứ gì đó từ đài điều khiển ném qua: "Cột mớ tóc mái kia lên đi, xấu muốn chết, sau này em cắt gọn nó đi cho tôi."
Nhìn sợi dây thun trong tay, Tô Dập lặng lẽ giơ tay, vụng về cột phần tóc mái chỉa lên trời, thoạt nhìn rất buồn cười. Cũng may mà mặt mũi khá tinh xảo miễn cưỡng cứu vãn được chút hình tượng, làm người ta không đến mức phải phì cười.
Cậu do dự ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu: "Vầy được không?"
Phần tóc mái quá dài được cột lên, gương mặt xinh đẹp tinh xảo liền không có gì che chắn. Đôi mắt to tròn đen láy, con ngươi trong suốt đến mức làm Nghệ Tu vừa liếc mắt lìn nhìn thấy bóng ngược của chính mình.
Nghệ Tu khựng một chút, theo bản năng dời mắt khỏi đôi mắt kia, hàm hồ gật đầu một cái: "Được rồi, đi theo tôi xuống dưới."
Nói xong anh xoay người nhấn vài cái trên đài điều khiển, số bao cát bên dưới sân tập bị thu hồi, vài đài thiết bị lớn từ cửa âm tường được đẩy ra ngoài.
Nghệ Tu dẫn Tô Dập đi xuống, ý bảo cậu dùng toàn lực đấm mạnh miếng đệm trước mặt.
Ánh mắt Tô Dập nhìn về phía miếng đệm màu xám đen, môi hơi mím lại, dùng hết sức lực toàn thân đấm mạnh một cái.
Nắm tay trắng nõn đấm vào miếng nệm, miếng nệm thế nhưng bất động.
Sắc mặt Tô Dập tái nhợt, ôm tay phải đau đớn đến không nói nên lời, con ngươi nháy mắt ứa ra nước mắt sinh lý. Cậu cảm thấy mình vừa đấm vào một miếng sắt cứng ngắc, cứng đến mức làm cậu choáng váng.
Chân mày Nghệ Tu giựt giựt, chống lại đôi mắt sũng nướt của Tô Dập, ho khan nói: "Tư thế phát lực của em không đúng, để tôi giảm độ khó xuống."
Nói xong, anh đi tới bên cạnh thiết bị điều chỉnh một chút, sau đó xụ mặt cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tô Dập, chỉ dẫn cậu cách phát lực, sau đó bảo cậu quan sát động tác của mình.
Cũng không biết anh dùng sức thế nào, một quyền nhẹ nhàng vung ra, chỉ nghe ầm một tiếng thật lớn, miếng đệm bị đánh ngã, màn hình phía sau sáng lên, hiện ra một con số.
257 kg!
Tô Dập trợn to mắt, có nhân bốn cậu lên cũng không nặng được như vậy!
"Rồi, em thử xem." Nghệ Tu hất cằm, đứng bên cạnh nói.
Thật ra thì anh vốn không phải người kiên nhẫn như vậy, hôm nay vì nguyên nhân thân thể mà lại càng phiền não hơn. Thế nhưng anh vừa mới phát hiện, thiết bị kiểm tra sức mạnh được cải tạo đặc biệt này lấy tiêu chuẩn theo sức mạnh khủng khiếp trong người anh. Đừng nói gà luộc như Tô Dập, cho dù là Đỗ Phái Tuyết hay Vưu Minh Thành cũng không đánh nổi. Sau khi điều chỉnh độ cứng của miếng đệm, anh cũng không dám dùng hết sức, chỉ có thể tùy ý làm mẫu một lần.
Tô Dập trầm mặc đứng trước thiết bị, giơ nắm tay, theo phương pháp Nghệ Tu nói một lần nữa đánh lên miếng đệm.
Lần này không có cảm giác cứng như sắt nữa, miếng đệm rốt cuộc cũng động, nghiêng ra sau một chút rồi bắn ngược trở lại.
32 kg!
Con số này ngay cả số lẻ của Nghệ Tu cũng không bằng, biểu tình của Nghệ Tu có chút kỳ dị nhưng không nói gì, tiếp tục để Tô Dập kiểm tra các hạng mục thân thể khác. Cứ vậy dày vò một trận, Tô Dập mệt tới mức tê liệt, ngồi bẹp dưới đất thở hổn hển.
Nhìn số liệu trên báo cáo, Nghệ Tu có chút không thể hiểu được: "Em chưa bao giờ vận động cả à? So với người bình thường còn yếu ớt hơn."
Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu đang vung vẩy mấy tờ báo cáo, mím môi ngầm thừa nhận.
Nghệ Tu có chút phiền não gãi gãi mớ tóc đen, bất đắc dĩ nói: "Thôi, vấn đề thể chất trước tiên cứ chỉ định là chạy bộ đi, giờ qua phòng bắn súng."
Phòng bắn súng ở lầu bốn, nằm bên cạnh phòng nghiên cứu chuyên dụng của Bình Hạo Diễm. Nghệ Tu bật đèn, ánh sáng sáng ngời chiếu rọi khắp căn phòng kim loại. Anh lấy một khẩu súng có dáng vẻ cực khốc đưa cho Tô Dập, bản thân cũng cầm một khẩu, thuần thục thao tác.
Tô Dập nhận ra loại súng này, Nghệ Tu đã dùng loại súng này bắn ra đạn quang xuyên qua trái tim cậu bắn chết con quỷ khủng long mặt sừng kia. Quan sát một chút, Tô Dập học theo Nghệ Tu khởi động súng, cầm chắc trong tay.
"Không sai, nhìn cũng ra dáng lắm." Nghệ Tu bật bia ngắm nói: "Trước tiên phải cầm súng bằng hai tay, phải cầm thật vững, bá súng nằm ngay gan bàn tay, ngón trỏ buông lỏng. Cổ tay cùng cánh tay phải thẳng, dùng lực từ cánh tay."
Tô Dập tĩnh tâm làm theo lời Nghệ Tu.
Nghệ Tu đặt súng xuống, từ phía sau đỡ lấy cánh tay cũng eo Tô Dập, cơ hồ là ôm cậu vào lòng điều chỉnh động tác: "Mắt, khe ngắm, đầu nhắm tạo thành một đường thẳng, cảm giác nhắm đúng thì lập tức bóp cò."
Tô Dập chuyên chú nhắm chiếc bia trước mặt, nhất thời cả thế giới xung quanh cậu chỉ còn lại đầu nhắm cùng chiếc bia kia.
Nghệ Tu lùi về sau mấy bước, chú ý tới ánh mắt Tô Dập thì không khỏi có chút nhíu mày.
Tô Dập không phát hiện Nghệ Tu rời đi, cậu vẫn nhìn chằm chằm chiếc bia, đầu ngón tay bấm một cái!
Đạn quang nháy mắt từ họng súng bắn ra, phát ra một tiếng nổ bắn trúng bia!
Súng quỷ mặc dù không bắn ra đạn thật nhưng vẫn có chút phản lực. Tô Dập không quen nên cánh tay có chút dao động, đạn bị bắn lệch đi, màn hình trên bia ngắm hiện lên một con số: 4.9.
"Không tệ, lần đầu tiên đã bắn trúng bia, so với tôi tưởng còn tốt hơn, có lẽ em có tiềm chất bắn súng." Âm thanh có chút kinh ngạc của Nghệ Tu truyền tới.
Nói xong, anh cúi đầu ghi chú lên báo cáo sức khỏe in ra trước đó: "Tìm Vu Hãn Âm lập kế hoạch huấn luyện các hạng mục khác cho em."
"Tìm tôi à?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nam trầm thấp, Nghệ Tu cùng Tô Dập ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Vu Hãn Âm đứng ngoài cửa, cười híp mắt nhìn bọn họ.
"Đúng rồi, liên quan tới vấn đề gia tăng độ chuẩn xác của kính quỷ, tôi có chút ý tưởng. Bởi vì đặc tính ánh mắt của Tô Dập, tôi nghĩ có thể bồi dưỡng em ấy thành "ánh mắt" của anh." Vu Hãn Âm sờ sờ cằm nhìn Nghệ Tu, cười nói.
.*.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.