Lúc Đào Tuyết Ương mở mắt ra, nhìn thấy cả đám người bu quanh mình giống như đang xem quốc bảo. Nàng nhận ra không có bất kỳ tổn thương nào, còn ngồi ngay ngắn, những người vây quanh cũng từ từ lùi ra sau, rồi quỳ xuống. Đào Tuyết Ương hết hồn, trong đầu liền nghĩ đến, không lẽ nàng xuyên không? Còn biến thành công chúa gì đó sao? Cả đám đồng loạt quỳ xuống là như thế nào? Đào Tuyết Ương đứng lên, Thư Ca bị hút theo nàng đang bay vòng vòng trên đầu. Đào Tuyết Ương lúc này mới nhìn thấy cách ăn mặc của họ rất lạ, đều khoác áo choảng đen, ống tay và vạt áo đều rách rưới, Đào Tuyết Ương tưởng mình đang tham dự tang lễ của chính mình, bốn phía là một màu đen u ám. Rốt cuộc thì nàng đang ở đâu? Đào Tuyết Ương chỉ nhớ, nàng bị một vòng xoáy hút vào, khi tỉnh lại đã thấy mình ở nơi kỳ lạ này.
Nhìn xung quanh một chút, các ngôi nhà cũng giống như ở Ma giới, nhưng đẳng cấp thì chênh lệch khá nhiều. Giống như khu nhà giàu, khu nhà nghèo vậy, mà hình như nơi này cũng bị bỏ hoang và quên lảng. Ngẩng đầu nhìn trời, từng đám mây đen đang đuổi nhau chạy, cảm giác như không có mặt trời.
Đào Tuyết Ương thấy bọn họ chỉ quỳ chứ không nói gì, dứt khoát ngồi xuống hỏi người gần nhất: "Xin hỏi, tôi đang ở đâu vậy? Vẫn là Ma giới sao?"
Không ngờ Đào Tuyết Ương lại ngồi xuống nói chuyện với mình, người kia sợ hãi quỳ lùi lại vài bước: "Thưa Thánh Nữ, nơi này là một thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/4603852/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.