"Nếu muốn chơi trò nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ, thì tự các người đi mà chơi. Tôi không hứng thú."
"Tỷ..."
Thái độ của Sư Âm không lạ, nhưng trong lòng Sư Phù vẫn rối bời. Xưa nay, hắn không giận cha mẹ, còn hi vọng cả nhà bốn người có thể đoàn tụ. Tính tình Sư Âm từ nhỏ đã rất quái, ngoài Sư Phù ra nàng không thèm quan tâm bất kì ai. Đến lúc Đào Tuyết Ương xuất hiện, đã làm Sư Âm thay đổi, cười nhiều hơn, cho dù miệng nói không thích, nhưng lại tình nguyện đi giúp đỡ, trở nên ấm áp hơn. Tại sao, với chuyện này Sư Âm vẫn không thể bỏ qua.
Thái độ của Sư Âm với người nhà và người ngoài khác nhau, cho dù nàng giúp đỡ rất nhiều người, thỉnh thoảng điềm đạm, nhiệt tình nhưng đó chỉ là những kẻ qua đường. Còn người thân là quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, càng không phải là những người xa lạ. Thà rằng Sư Âm đem nhốt bản thân trong một cái vòng, không bước đến trước, thì cũng không có nghĩa nàng sẽ giữ lấy những hi vọng đã mất đi. Cho nên chuyện này với chuyện của người dưng, càng không thể bỏ qua.
Dù sao cũng đã đến cái tuổi không cần cha mẹ dỗ mỗi tối đi ngủ, có gặp hay không cũng chẳng sao. Nếu vừa bắt đầu đã thất vọng, vậy thì không cần có hi vọng, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
"Ngu ngốc, cho dù không còn là đứa trẻ ba tuổi, nhưng vẫn cần có mẹ. Mẹ chị ít ra vẫn còn sống, tốt hơn em nhiều, vì em đã không còn mẹ. Chị cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/4603842/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.