(Hai tháng sau)
"Mặc dù nói cần thời gian, nhưng hai tháng lâu quá!!"
"Tỷ tỷ, chị bình tĩnh lại."
"Hai tháng trước đệ cũng nói như vậy, tiểu tử thúi."
"Người bình thường bị bỏng nặng toàn thân chỉ có nước chết, còn sống là may mắn rồi. Chị không muốn da dẻ em ấy hồi phục bình thường sao? Tiểu Tuyết Yêu đóng băng em ấy lại, cũng là để người khác không quấy rầy."
"Cái con yêu quái chết tiệt đó cố ý."
"Này, không phải cô ấy thích Tiểu Đào sao?"
"Yêu quá sinh hận."
"......."
Hai chị em đang tranh cãi, đột nhiên có âm thanh cái gì đó đang vỡ ra, là băng vỡ. Những sợi dây leo quấn quanh Đào Tuyết Ương chậm rãi giãn ra, băng trên người nàng từ từ nứt vỡ. Dây leo lại đan vào nhau, tạo thành một cái ghế mây nâng Đào Tuyết Ương lơ lửng không trung, nàng đang nghiêng người dựa vào. Quần áo đã bị cháy rụi, nhưng làn da đã khôi phục hoàn toàn.
Đào Tuyết Ương mở mắt ra nhìn thấy Sư Âm. Nước mắt chảy ra, xoa cái bụng rồi nói hai chữ kinh thiên động địa: "Em đói!"
Sư Âm bị Đào Tuyết Ương làm cho dở khóc dở cười. Đây mới đúng là người yêu ngu ngốc của nàng, vì đón tiếp Đào Tuyết Ương trở về, Sư Âm làm một bữa tiệc lớn.
"A, a...úng la ược óng ại...( Đúng là được sống lại)" - Đào Tuyết Ương ăn như hổ báo, trong họng ngốn đầy thức ăn nói.
"Em ăn từ từ. Vừa mới sống lại, nếu như bị nghẹn chết thì lỗ một trận. Chị đồng sinh cộng tử với em, lại phải chết vì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/4603827/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.