"Không biết không biết, làm gì có chuyện ma quái gì." 
"Vậy tại sao chú muốn ở đây, hở tí thì đến bờ sông đốt vàng mã?" 
"..." Nghẹn lời, Vương Trạch Thụy quan sát xung quanh, nghĩ cách để né đi. 
Thế nhưng nếu là muốn chạy trốn, hiện tại có hai người không cho ông trốn, huống chi người thứ ba tuy thể chất hơi kém, nhưng chạy bộ lại không có vấn đề, và quan trọng nhất chính là bọn họ đều là người trẻ tuổi. 
Ông vừa chạy đi, cơ thể Hứa Chi Hoán liền nhoáng một cái đã lật ông nằm xuống đất, hành vi nhìn thì thấy rất không lễ phép, nhưng mà Tô Nguyễn Nguyễn vỗ tay, dựng ngón cái. 
"Bây giờ đã là chuyện liên quan đến mạng người rồi, chú không nói, sẽ còn có án mạng xảy ra, chú vẫn nên cho chúng cháu biết, chúng cháu sẽ không khai ra chú, hiện tại nửa đêm nửa hôm không có người, chính là cơ hội tốt nhất." 
Lời Tô Nguyễn Nguyễn nói có tính uy hiếp, nhưng mà trời tối, ai cũng không thấy rõ ánh mắt của nàng. 
"Muốn hỏi cái gì?" 
"Chú biết ai phá hư rào chắn không? Ý cháu là, chém hư?" 
"..." Đối phương giãy giụa ngồi dậy, Hứa Chi Hoán chăm chú nhìn ông, đề phòng ông bỏ chạy. 
Ở sâu trong lòng hắn tràn đầy hoài nghi với sự hợp lý của việc này, thế nhưng vì là yêu cầu của Tô Nguyễn Nguyễn, phi logic hắn cũng ném ra sau đầu, nhưng mà hắn có làm gì thì Tô Nguyễn Nguyễn cũng sẽ không nhớ được cái tốt của hắn, Đào An An còn ở đây nữa, trong mắt làm sao dung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1420484/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.