Chương trước
Chương sau
Một đêm cuối cùng ở Mông Thủy cứ thế ngủ trôi qua mất.
Ban đầu Tô Nguyễn Nguyễn còn thề son thề sắt rằng, nếu không tìm được người, bản thân liền đến Trọng Thụy tìm Đào An An, Mông Thủy không có gì chơi. Hiện tại thì có biến, vậy mà lại từ Trọng Thụy đến Mông Thủy, cũng hay lúc mua vé nghĩ Mông Thủy khá gần, nghĩ là chơi ở Trọng Thụy đủ rồi sau đó sẽ tới Mông Thủy, vậy cũng tiết kiệm.
Đào An An còn đang cuộn người ngủ rất sâu trong lòng nàng, cả hai như thiếu nữ nói yêu đương, đơn thuần thuần khiết cái gì cũng chưa làm qua, chỉ nhìn chằm chằm mặt đối phương —— chuyện quá phận nhất nàng đã làm chính là hôn Đào An An một cái, một tay còn có thể đếm được, hiện tại ngẫm lại đúng là thanh tâm quả dục.
Rõ ràng mới tắm xong mà dường như trên người có rất nhiều sâu bò, dính dính khó chịu, nàng xoay người đưa lưng về phía Đào An An, suy nghĩ một chút, lại quay về, thừa dịp Đào An An ngủ say, đụng đụng môi nàng.
Hình như đại đa số tình huống đều là mình lén lút hôn người ta lúc ngủ.
Đúng là giống một mao đầu tiểu tử mới yêu đương. Nàng tự phê bình.
=
Lục đảo vẫn là dáng vẻ cao ngạo bễ nghễ toàn Hoa hạ, nó như một viên bảo thạch nạm lên đại lục. Cho nên người xứ khác đến Lục đảo rất nhiều, vượt quá người địa phương.
Những gương mặt xa lạ và khẩu âm nơi khác, bỗng dưng Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ tới khẩu âm sẽ nuốt chữ của mình, người Lục đảo cũng không hẳn có bao nhiêu cao quý, tự cho mình nói đều là tiếng phổ thông, trên thực tế khẩu âm lại rõ ràng bị một câu nói vạch toạc ra như vậy —— người ta nói người Lục đảo kỳ thị người ngoài, hiện tại nàng ngẫm lại, đây đều là sự châm biếm đối với sự cao ngạo tự cho mình là đúng của Lục đảo.
Người ta nói, con trai Lục đảo cưới con gái nơi khác, ai da cô gái kia đúng là phúc khí tu tám đời, nếu con gái Lục đảo gả cho con trai nơi khác, kết luận chính là, woa thằng nhóc này nhìn sơ cũng rất cố gắng nhất định là nhân trung long phượng —— quan niệm này đã thâm căn cố đế, Tô Nguyễn Nguyễn quen thuộc không gì sánh được với ngôn luận như vậy.
Lúc trước khi nàng và cha mẹ còn sống cùng nhau, có người bình luận nàng, cháu xem nhà cháu ở Lục đảo cũng coi là khá có tiền, sau này nhất định phải tìm một chàng trai ở Lục đảo, nếu không sau này cha mẹ cháu sẽ có hại.
Không phải người Lục đảo, cũng không phải con trai. Thiệt thòi lớn rồi. Tô Nguyễn Nguyễn có chút hả hê nghĩ, lại đột nhiên có chút thương cảm, không thể nào có cả cá và tay gấu, nhưng nàng sẽ vẫn lựa chọn Đào An An, bởi vì hiện tại Đào An An sẽ không nói đi là đi, rời xa nàng.
Không rời xa, không nỡ lòng, Đào An An thầm đoán, yêu không đến, cầu không được, cho tới hiện tại trở thành như vậy, nàng hẳn là cảm kích trời xanh giống nữ chính thánh mẫu trong truyện Quỳnh Dao, hay là nên giữ chút cảnh giác, thầm nghĩ, tất cả những điều này chân thật như cắt vào xương tủy sao? Cuộc sống chưa mang đến cho nàng một chút đau đớn nào, dường như tất cả sự vật xuất hiện đều là để xoay xung quanh nàng.
Nàng quyến luyến sự chân thật không thể xác định được của hiện tại, không phải vì tự gây mê chính mình, mà là tham lam lưu luyến sự dịu dàng khó thấy của Tô Nguyễn Nguyễn; không phải vì trốn tránh hiện thực bản thân đã từng chết một lần, liền để bản thân dửng dưng trước mưa gió, mà là để dùng hết sức lực của bản thân, giành cho sự thật rằng bản thân đã ngốc ở đây một cái công đạo.
Nàng vì bản thân còn sống, nắm giữ rất nhiều thứ, mà nước mắt lưng tròng.
Trở tay nắm lấy bàn tay Tô Nguyễn Nguyễn đặt trên bàn, tay phải nhanh chóng ghi bài —— đại thể không phải cho bản thân xem, mà là cho Tô Nguyễn Nguyễn xem, Tô Nguyễn Nguyễn không thích môn này, trên lớp luôn làm cái gì đó khác, nàng ghi lại cho Tô Nguyễn Nguyễn xem, giương mắt lên nhìn, ký tự trên PPT có chút không rõ.
Bàn tay bị nắm không nhúc nhích, một lát sau, lật lại, ngón tay quấn lấy khe hở giữa những ngón tay của nàng, tương khấu, bên tai liền có một làn gió nhẹ phất qua, lau lên chóp mũi một mùi hương dịu nhẹ.
Meo meo meo.
Lúc tan học, đột nhiên nghe có người phát ra tiếng kêu như vậy.
Tô Nguyễn Nguyễn phì một tiếng bật cười, nhớ tới tin nhắn gửi sai của Đàm Phó Du, Đào An An không hiểu, theo ánh mắt của nàng mà nhìn qua, là mấy người nữ sinh đang đùa với một con mèo hoang, bắt chước mèo kêu, cầm đủ loại thức ăn trên tay —— meo meo meo?
Mèo nhìn lại các nàng như nhìn thiểu năng.
"Cậu nói xem tại sao chơi với mèo nhất định phải bắt chước mèo kêu, lẽ nào mèo sẽ đáp lại với cậu là xin chào Đào An An a, cậu sẽ cảm thấy rất thân thiết?" Tô Nguyễn Nguyễn dắt nàng bỏ đi."Có thể là muốn chứng minh với mèo rằng chúng ta là đồng loại..."
Nói chuyện phiếm vài câu, tâm trạng của Đào An An nhìn không ra tốt xấu, tâm trạng của Tô Nguyễn Nguyễn thì vui vẻ hơn, Đào An An phải về KTX một chuyến, có cái gì lạc ở đâu đó, đúng lúc lát sau không có lớp, hai người đi tản bộ, lách qua KTX công chức đến khu KTX nữ sinh.Vừa đến cửa, lại nghe được hai lần "Meo meo meo".
Dạo này trong trường có nhiều mèo như vậy à?
"Diệu a diệu a!" Một cô gái vỗ đùi chạy xông tới, quan sát hai người một hồi, "Quần lót chị đâu em nói rõ ràng ra."
"...?" Đào An An chăm chú nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn giật mình: "Ở nhà a... hay là... chị đi theo em về lấy...?"
Xoắn xuýt không rõ ràng trên vấn đề đồ lót, đây là lần đầu tiên gặp, nụ cười của Đàm Phó Du rất là chói mắt, nếu tâm tư Đào An An nhạy cảm hơn chút nữa, sẽ tự hỏi, tại sao nàng phải để lại một tín vật cho Tô Nguyễn Nguyễn, không phải cái khác mà còn là đồ lót.
Hiện tại nàng không có lòng đi suy nghĩ những vấn đề vô vị này, Đàm Phó Du thấy nàng, liền nhiệt nhiệt tình tình kéo cánh tay nàng qua, giống như cả hai rất là quen thuộc, gần kề, trên người thì nhiệt, nàng sợ nhiệt, nóng thì dễ sinh cáu kỉnh, né tránh cánh tay Đàm Phó Du, lui ra sau Tô Nguyễn Nguyễn, ló đầu ra nhìn trộm một cái, nói bên tai Tô Nguyễn Nguyễn: "Chị ấy là đồ đần à?"
Câu này cũng không phải nói giỡn, thiền ngoài miệng diệu a diệu a, thốt ra meo meo meo, vừa thấy mặt đã nói chuyện đồ lót, không phải đồ đần lưu manh thì chính là biến thái.
"Tụi em đem đồ về nhà, chị chờ một chút."
"Không vội, một lát em xuống lầu thì tới phòng trực ban."
"A?"
"Chị đến Lục đại, đúng lúc, mấy hôm trước vật nghiệp tuyển quản lý KTX, còn cường thế ghi rõ rằng phải trẻ tuổi, trẻ tuổi ai tới làm quản lý KTX, cho nên chị tới, gọi một tiếng dì nghe xem nào."Làm gì có cô gái ở độ tuổi nhạy cảm này nguyện ý bị gọi là dì, cái này cũng là Đàm Phó Du buột miệng nói ra, ý thức được không thích hợp, cũng may Tô Nguyễn Nguyễn và Đào An An không quan tâm xoắn xuýt chuyện này với nàng, lên lầu lấy đồ xuống, Đàm Phó Du ngồi trên ghế cũng ra dáng lắm, trên người đã mặc tiểu giáp áo* của quản lý.*Loại áo bông bao kín người, thường người già mới mặc
"Vào đây —— đóng cửa lại." Đàm Phó Du ném bút đi, lấy điện thoại ra, "Lúc chị đến có đi một vòng quanh bờ sông, thấy không khác gì lúc xưa, chỉ là hơn một cái rào chắn, mà còn như bị chó cắn."
"Người nhà chị đồng ý cho chị đi ra sao?"
"Chắc chắn là trốn đi rồi, tiền trảm hậu tấu, anh chị đỗ xe nói ăn một bữa cơm, chị nói, đi ăn lẩu, rất lâu rồi không được ăn có hơi thèm, sau đó thì ăn, lúc ổng đi lấy tiểu liệu chị xoay người bỏ chạy, người thì nhiều, đừng nói ổng không phát hiện, phát hiện cũng không bắt được chị."
"Anh chị kết hôn rồi?"
"Diệu, vấn đề này hỏi rất hay, chưa, chị đoán phần mộ tổ tiên nhà chị nổ rồi, văng ra hai đứa tử tôn không ra thể thống, ổng thích đàn ông, chị thích đàn bà, thái độ của gia đình là, hai đứa chị tốt xấu gì cũng lập gia đình một đứa, anh chị không thích, chị cũng không thích, vậy thì cho nhau tổn thương thôi, ai sợ ai." Đàm Phó Du vuốt điện thoại, "Hai đứa quen nhau, gia đình biết không?"
Đào An An nhẹ lắc đầu, đầu nàng đang đau khiến nàng nói không ra lời, chỉ có thể lặng lẽ nhấn huyệt thái dương. Nàng nhớ tới mẹ ở quê nhà, nếu mà nói ra chắc bà sẽ tức điên —— nói hay không nói ra, trước mắt không phải là vấn đề cấp thiết.
Tô Nguyễn Nguyễn mười ngón giao nhau đặt ở trên bàn, chiếc bàn nhỏ ở phòng trực ban dựa vào cửa sổ, ngoài cửa người đến người đi, nhất thời bàn bạc chuyện nghiêm túc có chút bất tiện.
"Nhà em ở đâu?"
"Chị đến Lục đảo, là vì kiểm tra điều kỳ lạ của con sông kia?" Tô Nguyễn Nguyễn bỏ qua câu hỏi."Con sông chắc chắn không phải nguyên nhân chủ chốt, chỉ một con sông như vậy, cả Hoa hạ có thể lấy ra một đống, quan trọng là thứ đằng sau nó, ví dụ như cái hệ thống gì gì đó —— "
"Em đoán là ma nước." Tô Nguyễn Nguyễn nói.
"Chị cũng đoán, vấn đề là em đoán có ích lợi gì, em cũng không phải quỷ, loại chuyện mơ hồ này đúng là không có chủ nghĩa gì để tham khảo, lúc đó chị có tìm mấy tên thần côn tới xem cho chị, đều là lừa đảo, không có chủ ý."
Đào An An tập trung suy tư một lát: "Lúc Ngô Vận còn sống, ngoại trừ hệ thống, còn có người khác nói chuyện với chị ấy dưới tình huống không hay biết không?"
"Cái em chỉ... là người hay...?"
"Âm thanh trong đầu, em nghe có người đang cười. Chỗ nào có nước cũng cười. Ví dụ như hiện tại." Nàng chỉ chỉ cái hồ cá đặt bên cửa sổ, ba con cá nhỏ vẫn không nhúc nhích nằm bên trong, như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngửa bụng lên chết, gõ gõ thành hồ, nháy mắt hai con cá liền linh hoạt, vẫy đuôi qua lại.
"Hình như thật sự lật bụng chết rồi." Đàm Phó Du lẩm bẩm, lấy trong ngăn kéo ra hai cây đũa, bản lĩnh điều khiển đũa của nàng có thể nói là xuất thần nhập hóa, vèo một cái con cá chết đã bị nàng gắp ra đặt lên bệ cửa, "Như vậy có thể cho mèo ăn."
"Vậy có hay không có âm thanh đó?" Đào An An chịu đựng cơn đau đầu, lên tiếng hỏi. Tô Nguyễn Nguyễn muốn xoa thay nàng, hai tay vừa vươn đến liền bị từ chối, đôi tay hoảng loạn không có nơi đặt, không thể làm gì khác hơn là lui về, khoác lên cạnh ghế.
"Chưa từng nói." Đàm Phó Du cất đôi đũa, "Chỉ cười?"
Âm thanh trong đầu wu wu kêu... nó đang khóc.
Nàng bỗng dưng nhớ đến lần đi qua cầu Song Lâm, lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Phó Du, nước sông vỗ bờ, tiếng cười kia đột nhiên biến thành tiếng khóc, nàng không thể không liên tưởng giữa cả hai có quan hệ gì.
"Bây giờ đang khóc." Đào An An giương mắt lên, "Trước giờ chưa từng khóc, cũng không nói câu gì khác, chỉ có vậy, em đoán là muốn nhắc nhở em thứ gì đó."
"Diệu." Đàm Phó Du cầm hồ cá lên, đặt trước mặt Đào An An, một lần nữa lấy đũa ra khuấy nước, vẻ mặt chờ mong nhìn phản ứng của Đào An An, ngoại trừ đau đầu ra Đào An An không có phản ứng nào khác, nhẹ nâng mi mắt lên.
Người này chẳng lẽ thật sự là đồ đần a!
Hai con cá bị khuấy đến choáng váng hoa mắt, cứ như thế nhất định sẽ chết quang vinh như tiểu đồng bọn của nó.
===
Hoàn thành 11/3 - Sửa lần cuối
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.