* =_=" tiêu đề là 狗吃屎 nó có hai nghĩa, một là như trên hai là chỉ động tác ngã sấp mặt xuống đất. Mặc dù trong chương chẳng có ai té cả và cũng chẳng có ai ăn cớt hết. Mình cũng muốn để tựa ngã sấp mặt nhưng mình biết tác giả có ý đồ, chỉ là mình không hiểu, đừng hỏi mình.* 
"Nói cách khác, cậu thấy có người đốt vàng mã ở bờ sông?" Tô Nguyễn Nguyễn cúi đầu dọn dẹp chén đũa, mái tóc đã bị làm loạn liền rơi xuống đôi ba sợi nằm trên đầu vai, lòa xòa trước tóc mai. Đào An An vén tóc cho nàng, lại cảm thấy tóc mình cũng loạn, vuốt vuốt tóc, nhẹ giọng nói, "Tớ rất để tâm tới con sông đó." 
Hai cái chén cùng xếp chồng lên nhau, Tô Nguyễn Nguyễn dùng đũa gõ mép chén: "Đốt vàng mã có liên quan hay không tạm thời không biết, lai lịch của con sông đó cũng sai lắm, trường học được tân trang hồi mười lăm năm trước, lúc đó cả Lục đảo cũng đang trùng kiến, có chính sách ưu đãi, nếu trường học thật sự muốn khai thông đường sông sẽ không ngốc như vậy, dù thế nào cũng phải chờ năm năm sau mới làm, lúc đó hiệu trưởng còn chưa thay người a, nhưng mà nói không chừng, có lẽ muốn bòn rút một mớ tiền, ai biết được." 
"Ừm." 
"Đáng chú ý hơn là lịch sử của con sông này, trước đây từng có người chết, không chỉ một, nhưng mà chỉ là chuyện mà trường học truyền lại, thật giả không rõ ràng lắm, nói như là có bài bản hẳn hoi, có nhân vật có địa điểm và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1420458/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.