*Ai tán/cưa/thả thính trước kẻ đó đê tiện*
Nghẹn nửa câu nói ở trong miệng, Đào An An không lên tiếng, tay đẩy táng dù ra giương mắt nhìn bầu trời đang mưa, ở rất xa rất xa giao nhau cùng mái nhà là một tảng mây đen âm trầm cực lớn đang trôi đến ——
"Sắp có sấm rồi." Đào An An muốn tự mình đi trước, rồi chợt ý thức được mình bị ôm chặt vào trong lòng không thể giãy ra, quay mặt về, "Cậu là con nít à? Đừng quậy, mưa mà lớn là phải bơi về."
"Vậy à." Tô Nguyễn Nguyễn đứng thẳng người, quy quy củ củ bung dù, sống lưng thẳng tắp, là do thường xuyên rèn đúc, xoăn tay áo lên sẽ lộ ra đường cong xinh đẹp của bắp thịt. Nhìn nhau không nói gì, chỉ còn lại lộ trình dài đằng đẵng phải bước qua, sóng vai đi trong mưa khó tránh khỏi những giọt mưa bị gió tạt làm ướt quần áo, vậy mà cả hai vẫn rất ăn ý, ai cũng không bước nhanh hơn.
Mãi đến khi trời đổ mưa to, sấm chớp từ gầm gừ nhỏ yếu đến oanh oanh liệt liệt, tiếng trống mất trật tự nổi lên ở phía chân trời, két một tiếng, gấp dù, Tô Nguyễn Nguyễn xoay người lại khóa trái cửa, nhốt bầu trời u ám ở bên ngoài.
Vai trái ướt đẫm, chờ nàng cởi áo khoác, xuyên qua chiếc áo ngủ mỏng manh nhìn thấy được tấm lưng bên trái, nhỏ gầy xinh đẹp, chăm chú nhìn, ánh mắt mang theo nỗi tiếc hận nhìn một lần thấy thiếu một lần, Tô Nguyễn Nguyễn không có xoay người lại, máng áo khoác lên liền giống như đứng hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1420448/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.