Giống như mưa rơi hết một đêm, ẩm thấp lại lạnh lẽo, Tô Nguyễn Nguyễn tìm khăn giấy đưa cho nàng lau nước mắt, Đào An An nhận lấy cũng không hé răng nói tiếng nào, lau nước mắt. Có người chú ý đến bên này, cười hỏi chuyện gì xảy ra, Tô Nguyễn Nguyễn cười xua tay: "Ây, không có việc gì." "Ây cậu làm người ta khóc nha tớ thấy cả rồi." Có người cố ý ghẹo nàng, cười thành tiếng, mọi người phụ họa theo, càng lúc càng có lý, Tô Nguyễn Nguyễn lại xua tay, giống như từ chối mời rượu. "Không phải tại tôi, không phải tại tôi." "Tại cậu." Đào An An thấp giọng nói, âm thanh không lớn nhưng mọi người nghe xong liền hiểu rõ, âm thanh này là oán hận, như một oán phụ, nhất thời liền trấn giữ Tô Nguyễn Nguyễn, phong ấn đến nửa ngày cũng không nói chuyện. "Đào An An, cậu xem chủ tịch của tụi này, thật đúng là, cậu đừng tính toán với cô ấy a, cô ấy cứ như nam sinh tiểu học ấy, tốc váy bạn nữ, người bị hại đều là các cô nương xinh đẹp —— " "Ây, cậu lại nói bậy, ăn cơm mà còn không lấp được miệng cậu? Coi cậu thành thạo như thế, khi bé không ít lần tốc váy các cô nương đúng không?" "Ế ế ế kinh nghiệm không phong phú bằng chủ tịch a. Cậu ngắt lời làm tôi nhớ ra mình còn phải ở lại đây để ăn nói lung tung." "Cậu ăn nói lung tung cái gì, bảo cậu giao đã giao chưa?" *_(:3」 ∠)_ thặc sự là mèo hiểu đang đùa cái gì "Ế ế, trên bàn cơm không nói ba cái này a. Cụng ly cụng ly ——" Nam sinh kia hi ha cười, chọc Tô Nguyễn Nguyễn đến đỏ bừng mặt, mới cầm ly lên, "Mẹ tớ nói tớ như bà mối, ầy, trong lòng có tấm gương sáng a biết làm sao được biết làm sao được." "Trong lòng cậu có tấm gương sáng gì?" Bất thình lình Hứa Chi Hoán hỏi một câu, "Tấm gương sáng hay thấy trên TV, hay là đến huyện nha, bên trên viết, ề, gương sáng treo cao, châm chọc biết nhiêu a, cậu có gương sáng gì?" "Đây chính là cầm lồng đèn kiếm lồng đèn, người sáng suốt đều nhìn thấy, gương sáng của tớ rất quyết đoán, quyết đoán trong việc nhà cửa, để tôi hỏi một câu, cậu nói xem tại sao chủ tịch không bắt nạt các cô gái khác, chỉ tốc váy một mình Đào An An?" "Người ta còn không có mặc váy, cậu nói như đồ đần ấy, tửu lượng không tốt a uống có mấy ly thì đã nói hươu nói vượn rồi, bạn gái của cậu chắc đều là hãm hại với lừa về." Hứa Chi Hoán lắc đầu, cúi người rót rượu cho mình, vừa rót được nửa ly nam sinh kia liền không phục, bắt lấy ly rượu, "Ây, tôi không có say, là do cậu không muốn nghe mấy lời này." "Bỏ (xuống) —— uống đi, không phục thì uống đi." Hứa Chi Hoán rót rượu cho hắn, người khác đều tự tìm chủ đề khác nói cho qua, Tô Nguyễn Nguyễn lại nghiêng người trộm nhìn Đào An An, Đào An An lau nước mắt không nói gì, đảo mắt qua nhìn Tô Nguyễn Nguyễn liền quay mặt đi chỗ khác, không lên tiếng. Cứ tiếp tục như vậy ăn xong bữa cơm, mọi người tự mình tản đi, người say được người không say mang đi, nhìn như vậy liền thấy được mối quan hệ của từng người, sau đó chỉ còn lại Tô Nguyễn Nguyễn và Hứa Chi Hoán, và thừa lại một Đào An An không biết tới đây để làm gì. Đào An An ăn không nhiều, đứng dậy liền thấy một đống hỗn độn trên bàn ăn, tiện tay lấy một cái muỗng sạch vét nốt miếng cháo bí đỏ cuối cùng, Tô Nguyễn Nguyễn và Hứa Chi Hoán vừa đi ra cửa, Tô Nguyễn Nguyễn quay mặt lại trộm nhìn Đào An An, thì ở sau lưng nàng, hai người đàn ông làm nền đi ngang qua. Chuyện đến bất ngờ, Đào An An còn chưa kịp nuốt miếng cháo đó, Hứa Chi Hoán đã thô bạo không nói lý mà phóng tới, túm cổ áo một người đàn ông trong đó, ấn hắn xuống đất hung hăng đánh mấy quyền. Bạn của đối phương còn sửng sốt thất thần, người trên hành lang này cũng không nhiều lắm, hắn thấy vẻ mặt của Hứa Chi Hoán hung hăng độc ác, mỗi một cơ thịt trên người đều lộ rõ sức chiến đấu, nhất thời hắn không dám xông lên hỗ trợ, trái lại dắt tiếng kêu người đến. Người đến rồi Hứa Chi Hoán đã buông đối phương ra, Tô Nguyễn Nguyễn đang tức giận quở trách hắn, nói hắn bốc đồng, tại sao đột nhiên lại gây chuyện. "Tại sao muốn đánh nhau?" Nàng xoa thắt lưng, xoay mặt đi, gương mặt của người đàn ông kia đã nở hoa, máu thịt lẫn vào nhau, nhìn kỹ còn có máu mũi, không chảy nhiều, được bạn bè nâng dậy, kêu la đòi bồi thường bắt xin lỗi, còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, Hứa Chi Hoán chỉ ôm cánh tay đảo mắt qua trừng hắn, người đàn ông kia liền im bặt, chờ Hứa Chi Hoán một lần nữa đảo mắt đến nhìn Tô Nguyễn Nguyễn hắn liền tiếp tục ồn ào. "Cậu nói đi tại sao muốn đánh nhau? Cho tôi một lý do. Tôi đứng về phía cậu." Vẻ mặt Tô Nguyễn Nguyễn bình thản, Đào An An ở sau lưng nàng, lại đưa mắt nhìn Hứa Chi Hoán, hắn cắn chặt răng không buông, không giải thích cũng không đáp lời. Kết quả là Hứa Chi Hoán bồi thường tiền cho người ta, lại vẫn không chịu nói xin lỗi, đối phương thừa dịp bảo vệ đến, không bỏ qua mà yêu cầu xin lỗi. "Đền tiền là được rồi mày còn nhiều lời để nói như vậy à?" Hứa Chi Hoán xoay mặt đi. "Ngài xem ngài xem, nó uy hiếp tôi, nó uy hiếp tôi!" Đối phương nắm lấy bảo vệ sai khiến như là cảnh sát, lên án Hứa Chi Hoán mặt mày ghê tởm với quần chúng vây xem. "Vô cùng xin lỗi." Tô Nguyễn Nguyễn cúi người nói xin lỗi với người đàn ông kia, "Rất xin lỗi hôm nay đã mang lại phiền phức cho ngài, bạn học của tôi tâm trạng đang không được tốt lắm, tôi thay cậu ấy xin lỗi ngài, xin lỗi, chúng tôi có thể đưa ngài đến bệnh viện, tiền thuốc men chúng tôi sẽ trả." Hứa Chi Hoán run rẩy cả người, ôm ngực không nói lời nào, kéo Tô Nguyễn Nguyễn muốn đi ra cửa, đối phương lại đắc ý: "Cô là cái gì của nó mà thay nó xin lỗi? Nhiều người như vậy đều nhìn thấy a, gương mặt này của tôi..." Hứa Chi Hoán lại giậm chân đi đến bên người hắn, vung nắm tay lên, sợ đến người đàn ông đó kêu hét lên một tiếng. Nắm tay giơ lên cao, nhưng không có hạ xuống, người đàn ông mở mắt ra, lại nghe được Hứa Chi Hoán nói cái gì đó bên tai. Sau đó giải quyết thế nào? Sau đó người đàn ông đột nhiên không truy cứu nữa, nhận tiền xong bỏ qua cho bọn họ, bước ra ngoài Hứa Chi Hoán cũng không nói gì, dường như Tô Nguyễn Nguyễn tức giận, lại vẫn dịu dàng nói: "Rốt cuộc hôm nay cậu mắc cái chứng gì?" "Không có gì." Hứa Chi Hoán cúi thấp đầu, "Nhìn nó chướng mắt." "Không giống cậu." Tô Nguyễn Nguyễn đơn giản phê bình, cũng không chú ý đến chuyện mình cõng nồi thay hắn, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, đi thẳng ở phía trước, Đào An An đuổi theo, chẳng biết vì sao, ôm lấy nàng. "Cô cũng điên rồi à?" Tô Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng có chút đau thương, lại không biết từ đâu mà nên, trở tay về kéo nàng, liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc ghim cài, duỗi tay qua, tháo nó xuống khỏi áo nàng, vứt xuống rãnh nước. Vì từng có mưa, nước trong rãnh chảy xiết thoáng cái đã cuốn chiếc ghim cài đi, Đào An An không lên tiếng, Hứa Chi Hoán đi theo sau cũng không nói một lời, vì vậy Tô Nguyễn Nguyễn tán dóc với nàng, Đào An An tùy tiện đáp lời, xoay người lại liếc nhìn Hứa Chi Hoán, cảm thấy Hứa Chi Hoán không còn đáng tin giống như trước nữa. Vì nàng và Hứa Chi Hoán giống nhau, so với nàng Hứa Chi Hoán nhiều hơn một phần bi ai cầu mà không được, nàng hơn một phần tuyệt vọng nếu cầu được vẫn phải mất đi. Lúc nàng ăn cháo bí đỏ, nhìn thấy hai người đàn ông đó đi qua sau lưng Tô Nguyễn Nguyễn, người bị đánh nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn, làm ra một động tác tay tục tĩu thấp hèn, cười phá lên với bạn đồng hành. Tô Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn nàng, đúng lúc không bắt gặp ánh mắt xâm phạm đó. Nàng và Hứa Chi Hoán đều chứng kiến được, nàng vừa nhìn thấy, Hứa Chi Hoán đã vọt tới, vung nắm đấm lên. === Xong 27/9 - Sửa lần cuối 19/10 Ở đoạn này "nàng hơn một phần tuyệt vọng nếu cầu được vẫn phải mất đi." chữ tuyệt vọng mình dịch ở đây là 幻灭, ý chỉ những thứ như hy vọng/giấc mơ bị vỡ tan, vì không diễn tả được nên mình đối từ bi ai ra tuyệt vọng, dựa trên mặt chữ là sai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]