Chương trước
Chương sau
Nhìn ánh mắt chán ghét của trung niên nhân kia, Cơ Động cả giận nói:
- Tại sao? Các ngươi sợ ta không tiền trả sao?
Trung niên nhân lắc đầu:
- Vấn đề ở đây không phải là tiền! Chúng ta mở cửa làm ăn không thể tự mình đi tìm phiền toái được. Ban ngày ban mặt mà hành động của các hạ tựa hồ không được tốt cho lắm. Nếu như ngươi đi nơi khác thì ta coi như chưa từng thấy ngươi. Nếu không... ta sẽ báo quan đó!
Cơ Động sửng sốt, tận tới lúc này hắn mới ý thức được mình vào ban ngày ban mặt lại ôm một nữ hài tử trông như đã hôn mê xông vào tửu điếm. Quả thật rất dễ làm cho người ta hiểu lầm. Bấy giờ, giọng nói của hắn mới hòa hoãn đi vài phần:
- Vị lão bản này! Bằng hữu của ta quả thật đang bệnh nặng, cần được nghỉ ngơi. Mong ông giúp cho…!
Trung niên nhân hừ một tiếng:
- Cho dù điều ngươi nói là sự thật thì cũng không được. Vạn nhất bằng hữu của ngươi chết ở chỗ này thì ta làm sao có thể làm ăn được nữa.
Tính tình của Cơ Động là như thế nào chứ? Danh hiệu Bạo Quân cũng không phải là hữu danh vô thực à! Bị trung niên nhân ra sức khước từ, nhất thời lửa giận trong lòng hắn dâng trào. Một tay ôm Trần Tư Tuyền, đồng thời tay còn lại vỗ mạnh vào mặt bàn:
- Nếu như ngươi không muốn chết, hãy mau chuẩn bị cho ta một gian phòng.
Không một chút âm thanh nào phát ra nhưng cũng khiến tiểu nhị trợn mắt há mồm nhìn mặt bàn trước mặt hắn bỗng nhiên trở nên đen sì, rồi giống như bị hòa tan mà biến mất tăm mất tích. Tiểu nhị nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch, trung niên nhân kia lại càng run rẩy. Bộ dạng lớn lối lúc nãy đã biến mất không còn sót lại chút gì.
- Ngẩn ra làm gì? Còn không nhanh lên!
Cơ Động nổi giận quát lên tiếng nữa, chân phải hắn đạp một cái lên mặt đất. Tức thì cả tửu điếm vang lên một loạt âm thanh răng rắc và rung chuyển dữ dội.
- Vâng…Vâng…!!!
Trung niên nhân kia không dám nói gì nữa, vội vàng từ cái tủ phía sau lấy ra chìa khóa. Sau đó để cho tiểu nhị dẫn Cơ Động lên lầu.
Quả nhiên là gian phòng tốt nhất. Tửu điếm này có tổng cộng bốn tầng, Cơ Động và Trần Tư Tuyền được dẫn tới tầng trên cùng.
Vào bên trong, Cơ Động ném cho tiểu nhị mười kim tệ rồi trầm giọng nói:
- Không có sự phân phó của ta thì không được tới quấy rầy. Rõ chưa?
- Vâng… Dạ… Ta hiểu ạ!
Tiểu nhị gật đầu như gà mổ thóc. Mặc dù hắn chưa từng gặp qua Cơ Động, nhưng từ việc mà Cơ Động làm ra lúc nãy là có thể nhìn thấy được vị khách nhân trước mắt này tuyệt đối là đại nhân vật mà mình chọc không nổi. Ma Sư… nhất định là Ma Sư a!
Đây là một gian phòng cực kỳ xa hoa, những tửu điếm bình thường dĩ nhiên không thể nào có loại phòng này. Nơi này cũng không tệ…
Cơ Động ôm Trần Tư Tuyền đi thẳng tới giường lớn, cẩn thận đặt nàng lên nệm. Khi hắn cố gắng kéo tay Trần Tư Tuyền để đặt nàng lên giường thì phát hiện Trần Tư Tuyền ôm cổ mình rất chặt, nói gì cũng không chịu buông ra.
Khi Cơ Động muốn dùng chút sức gỡ tay nàng ra thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Tư Tuyền lại toát ra một tia thống khổ. Hắn sợ hết hồn vội vàng dừng tay, không dám dùng sức nữa.
Phải làm sao bây giờ? Cơ Động cảm thấy thật bất đắc dĩ. Hắn đành phải lên giường nằm bên cạnh Trần Tư Tuyền, để nàng ôm mình, cho đầu nàng gối lên bả vai mình.
Không…!!! Mình không thể làm như vậy!!!
Tay chân Cơ Động bị tiêm thứ nhọn hoắt của Thần Hỏa Thánh Vương Khải đâm đau đến nỗi dường như đã mất hết cảm giác. Lực hấp dẫn của Trần Tư Tuyền mạnh như thế nào chứ? Tiêm thứ của Thần Hỏa Thánh Vương Khải bây giờ cũng không phải là biện pháp tốt a.
Trong đầu Cơ Động linh quang chợt lóe, hắn lấy cái chăn cuộn thân thể mềm mại của Trần Tư Tuyền lại. Lúc này chỉ có hai cánh tay của nàng ôm cổ Cơ Động, đầu tựa vào bả vai hắn, thân thể không tiếp xúc trực tiếp cho nên lực hấp dẫn dĩ nhiên cũng giảm đi. Tuy sức chống cự của Cơ Động trong đám nam nhân tương đối cường hãn, nhưng đến lúc này hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhắm hai mắt lại không dám nhìn Trần Tư Tuyền nữa, trong lòng không ngừng cầu nguyện "Tư Tuyền…ngươi nhanh khỏe lại đi."
Trần Tư Tuyền hiện tại cũng hơi buồn bực. Vốn nàng còn cho là sau khi vào phòng, Cơ Động bất đắc dĩ sẽ ôm mình nằm xuống, tiếp đó mình lại ôm chặt hắn xem hắn có thể nhịn tới khi nào. Một khi ở trạng thái bình thường, hắn mà chủ động cùng mình phát sinh gì gì đó thì… Hắc hắc… Vậy hắn còn có thể chạy trốn làm sao được? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ai ngờ mình còn chưa động thủ, Cơ Động lại dùng chăn bó chặt lấy mình. Nàng lại không thể làm quá rõ ràng cho nên hiện tại cũng không có biện pháp gì khác, đành phải tựa vào ngực hắn.
Sự thật đã chứng minh, uy nghiêm của Ma sư bất luận là kẻ nào cũng không thể xâm phạm. Cơ Động cùng Trần Tư Tuyền trông rất khả nghi lại còn phá bàn phá ghế, vậy mà lão bản của tửu điếm kia vẫn không dám đi báo quan. Thử hỏi có ai dám tới bắt Ma sư? Cho dù là binh lính có tới, bọn họ có dám bắt Ma sư sao? Mà có bắt được thì như thế nào? Chỉ cần Ma sư không chết thì họ sẽ trở lại trả thù mình đó!
Cho nên sau khi điếm chủ suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể bóp mồm bóp miệng mà cầu nguyện cả đêm, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.
Những ngày qua Cơ Động tu luyện cũng hơi mệt mỏi. Bị Trần Tư Tuyền ôm lấy, hắn lại càng không thể động đậy, thậm chí không dám tu luyện vì sợ cực hạn song hỏa trong cơ thể mình ảnh hưởng đến nàng. Một lúc sau, hai người cùng nhau ngủ thiếp đi.
Trong khi ngủ, Cơ Động mơ thấy Liệt Diễm đi tới bên cạnh mình. Vừa thấy hắn, nàng liền mạnh mẽ nhào tới ôm lấy mình. Phản ứng của thân thể làm hắn nhiệt tình đáp lại, ngay khi hắn đang muốn tiến thêm một bước nữa thì bất ngờ… Hắn phảng phất như nghĩ ra điều gì đó. Cơ Động rùng mình tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Điều mà Cơ Động không nguyện ý nhất đã xảy ra. Liệt Diễm trong giấc mộng của hắn chính là Trần Tư Tuyền.
Lúc này cái chăn bông quấn lấy Trần Tư Tuyền sớm đã đi đâu không biết. Mà nàng thì… y phục xốc xếch, lại còn bị mình ôm vào ngực, tay trái của mình còn chộp lấy bắp đùi thon dài trắng nõn của người ta, tựa hồ muốn tìm tòi bí mật nào đó.
Lúc này phía ngoài trời đã tảng sáng, sắc mặt Trần Tư Tuyền hơi đỏ hồng. So với sự tái nhợt buổi tối hôm qua thì có vẻ đã khá hơn.
Cơ Động giơ tay lên dùng sức tát vào mặt mình một cái, sau đó thả Thần Hỏa Thánh Vương Khải ra, dùng tiêm thứ hung hăng đâm vào mình mấy cái.
"Cầm thú… Cơ Động…. Ngươi chính là cầm thú. Nếu không phải phát hiện có gì đó không đúng mà tỉnh táo lại, e rằng ngươi sẽ làm ra chuyện sai lầm rồi. Ngươi muốn làm cho Liệt Diễm thất vọng sao?"
Vừa nghĩ tới Liệt Diễm, hắn không nhịn được mà tiếp tục tát cho mình mấy cái nữa.
Cứ mỗi một cái tát lại khiến tim của Trần Tư Tuyền thắt lại. Nàng muốn mở mắt ra ngăn cản hắn, nhưng lại không làm được. Nàng cũng biết nếu mình tỉnh lại "đúng lúc" như thế, nhất định sẽ khiến cho Cơ Động hoài nghi. Hơn nữa hắn sẽ càng xấu hổ mà dẫn đến hỏng việc. Cho nên nàng cũng chỉ có thể nhịn.
Cơ Động sau khi tự ngược đãi mình liền nằm im không dám động đậy nữa. Hắn cẩn thận sửa sang lại y phục trên người Trần Tư Tuyền. Mà làm cho Trần Tư Tuyền cảm thấy buồn cười chính là y phục trên người mình có những nếp nhăn, thì tên đầu gỗ này dĩ nhiên lại dùng Hỏa ma lực ủi cho phẳng lại.
Trần Tư Tuyền âm thầm oán hận. Hắn sử dụng Hỏa ma lực thuần thục như vậy, e rằng chẳng phải là lần đầu tiên làm cái việc ủi quần áo cho nữ nhân như thế này a.
Cơ Động làm xong những điều này cũng mất gần nửa canh giờ. Sau đó hắn cẩn thận nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới… Cảm giác y phục trên người Trần Tư Tuyền không khác gì so với ngày hôm qua, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Cẩn thận dùng chân khều cái chăn bông lại, phủ lên thân thể mềm mại của nàng, Cơ Động phát hiện ra trên trán của mình đã rịn ra một tầng mồ hôi. Quả thực là so với một trận đại chiến còn mệt hơn. May là Tư Tuyền chưa tỉnh lại, nếu không bị người ta phát hiện mình trong mộng xyz gì gì đó… thì thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Cơ Động nhận thấy muốn bình tĩnh trở lại cũng không phải là dễ dàng gì, bởi mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể Trần Tư Tuyền phát ra khiến hắn căn bản không thể nào bình tĩnh được. Hắn đành nhắm mắt lại, địch bất động thì ta bất động.
Ước chừng qua nửa canh giờ thì phía ngoài trời đã sáng rõ. Trần Tư Tuyền "Ưm…!!!" một tiếng. Sau đó thân thể mềm mại ngọ ngoậy bên người Cơ Động mấy cái rồi mở cặp mắt to tròn có chút mông lung ra.
- Ừmh?
Nàng kêu nhẹ một tiếng nhưng căn bản không đánh thức Cơ Động.
- A! Ta sao lại nằm ở trên giường với Cơ Động?
Trần Tư Tuyền đột nhiên ngồi bật dậy, buông cánh tay đang ôm Cơ Động ra.
Cơ Động thật muốn đập đầu vào tường. Trong lòng buồn bực muốn kêu nàng đừng nói nữa, hắn vội vàng ngồi dậy:
- Tư Tuyền! Ngươi hãy nghe ta nói…
Trần Tư Tuyền quay đầu nhìn hắn. Với vẻ mặt ngạc nhiên và ngượng ngùng, nàng cúi đầu thì thào nói:
- Đừng nói gì cả… Trong lòng ta sớm đã coi mình là của riêng ngươi. Cho dù ngươi muốn làm gì ta cũng đồng ý? Ta… Ta đi rửa mặt trước.
Vừa nói nàng vừa phóng xuống giường, chạy biến vào trong nhà vệ sinh.
Cơ Động ngơ ngác ngồi ở trên giường. Bộ dạng nửa thẹn thùng nửa mời mọc của Trần Tư Tuyền làm hắn buồn bực không thôi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại không thể nói ra. Hắn không thể nói với người ta rằng tối hôm qua ta không làm gì hết. Bởi trên thực tế, ít nhất hắn cũng đã sờ soạng người ta ở trong mộng. Điều này nếu giải thích cũng không rõ ràng lắm.
Trần Tư Tuyền dựa lưng vào cửa phòng vệ sinh. Trên gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng mang theo nụ cười có mấy phần giảo hoạt. Nàng thầm nhủ: "Cơ Động, tiểu bại hoại này. Lần này làm cho ngươi khó chịu… Hừ hừ… Để cho ngươi biết, bổn cô nương cũng không dễ đụng vào đâu nhé!"
Nghĩ đến đó, đầu óc của nàng lại càng trở nên linh hoạt, trong lòng đã có sự tính toán.
Cơ Động ngây ngốc ngồi trên giường một hồi lâu. Theo tâm trạng thấp thỏm của hắn, cửa phòng vệ sinh chợt mở ra. Trần Tư Tuyền với vẻ mặt áy náy đi ra.
- Cơ Động, thật xin lỗi. Vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi. Sau khi rửa mặt xong, ta đã nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Là linh hồn của ta có vấn đề, cám ơn ngươi hôm qua đã chăm sóc ta.
Nghe Trần Tư Tuyền nói vậy, rốt cuộc sự buồn bực trong lòng Cơ Động đã cuốn theo chiều gió. Sự tình cũng không tệ lắm, cũng may nàng vẫn còn nhớ tới chuyện hôm qua. Hắn ân cần hỏi han:
- Không chuyện gì, chỉ cần ngươi mạnh khỏe là được. Ta cũng chăm sóc được gì cho ngươi đâu. Tối ngày hôm qua, ngươi cứ ôm lấy cổ ta mãi không chịu buông tay. Ta sợ ảnh hưởng đến ngươi cho nên mới ngủ ở bên cạnh ngươi. Bất quá, ta cũng dùng chăn quấn lấy thân thể của ngươi mà.
Trần Tư Tuyền gật đầu:
- Cảm ơn ngươi! Nhưng mà…
Vừa nói nàng vừa ngẩng đầu rồi khẽ vỗ vỗ vào trán.
- Sao vậy? Ngươi còn chưa khỏe sao?
Cơ Động trong lòng cả kinh, lập tức hỏi.
Ánh mắt Trần Tư Tuyền có chút ảm đạm:
- Tạm thời hẳn là không chuyện gì, nhưng vết thương trong linh hồn vẫn tồn tại, không biết tới lúc nào mới có thể hoàn toàn chữa trị. Tối hôm qua may nhờ có ngươi. Tựa vào người của ngươi, ta cảm thấy rất an tâm. Nếu không có ngươi, không biết ta có thể chữa trị được không?
Ý niệm vừa động, linh hồn của Cơ Động đã ùa vào trong linh hồn của Trần Tư Tuyền cẩn thận dò xét. Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra linh hồn nàng có một vết thương cực kỳ rõ ràng. Mặc dù nhìn qua không sâu, nhưng có vẻ như không muốn khép lại. Nó khiến cho Cơ Động có cảm giác như tùy thời đều có thể tan vỡ.
Trần Tư Tuyền nếu đã dám để cho hắn dò xét linh hồn thì dĩ nhiên là nàng đã sớm chuẩn bị, bằng vào một tia thần thức giả tổn thương, linh hồn của hắn làm sao có thể dò xét ra điều gì chứ?
Khi linh hồn Cơ Động đi ra thì sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi.
Trần Tư Tuyền miễn cưỡng cười một tiếng:
- Không việc gì đâu Cơ Động. Có lẽ một thời gian dài nữa sẽ tốt hơn.
Cơ Động chau mày, trầm giọng nói:
- Đều là tại ta. Nếu không phải thực lực của ta yếu hơn người, sẽ không khiến ngươi phải sử dụng Sáng Thế Lục Hợp. Nếu không phải tại ta, ngươi cũng sẽ không vì áp lực của Hồng Liên Thiên Hỏa mà dẫn đến vết thương linh hồn tái phát. Tư Tuyền… Ta…!!!
Trần Tư Tuyền tiến lên một bước, đưa tay che miệng của hắn, không để cho hắn nói thêm gì nữa. Nàng dịu dàng và kiên định nói:
- Cơ Động, ngươi biết không? Vì ngươi, cho dù là giao ra tánh mạng của ta, ta cũng không hối tiếc. Mặc dù linh hồn có vết thương, nhưng cũng không tính là vấn đề quá lớn. Ta không thể chết được đâu.
Tâm tình Cơ Động rất ức chế:
- Không biết làm thế nào mới có thể giúp ngươi? Về phương diện linh hồn, sau này trở về chúng ta đi tìm Long Hoàng cùng Địa Long tổ hỏi một chút xem.
Trần Tư Tuyền than nhẹ:
- Linh hồn lực của ngươi cũng không yếu hơn bọn họ. Ngay cả ngươi cũng không biện pháp thì bọn họ cũng chưa chắc có biện pháp gì tốt. Cơ Động, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, ngươi có thể đáp ứng ta không?
Cơ Động nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được. Bất quá… Tư Tuyền à… Ta thật sự không thể yêu ngươi… Ngươi hãy hiểu cho ta...!!!
Trong lòng Trần Tư Tuyền âm thầm tức giận, vốn định mượn cơ hội này để cho hắn nói với mình ba chữ kia. Ai ngờ tên xấu xa này mặc dù trong lòng hối hận muốn xin lỗi mình, nhưng lúc này vẫn có lòng đề phòng mạnh như vậy. Bất đắc dĩ nàng đành phải lấy lui làm tiến:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.