Chương trước
Chương sau
- Tiếng sấm?
Ánh mắt Cơ Động chợt co rút lại. Tiếng sấm đại biểu cho cái gì? Nếu không phải là sấm sét bình thường, như vậy, trong trí nhớ của hắn, cũng chỉ có mình Lôi Đế Phất Thụy mới có thể phát ra thanh âm như vậy. Thanh âm vang vọng như thế, hẳn cũng phải là do phóng thích ra một cái Tất Sát Kỹ mới có thể tạo ra. Thậm chí nó còn có thể là một cái đỉnh cấp Tất Sát Kỹ nữa, nếu không gặp phải một đối thủ cực kỳ cường đại, sư huynh chắc cũng không phải làm thế.
- Là sư huynh gặp phải cường địch. Chúng ta đi mau đi.
Tới lúc này rồi, Cơ Động cũng không quan tâm quá nhiều nữa, đưa tay nắm chặt bàn tay Lam Bảo Nhi, thân thể nháy mắt gia tốc. Bằng vào lực lượng bùng phát mạnh mẽ của thân thể sau khi trải qua cải tạo của Đằng Xà, cả người Cơ Động tựa như một mũi tên phóng thẳng vào phạm vi tầng tám của Thánh Tà Đảo.
Lam Bảo Nhi có thể cảm giác rõ ràng được tâm tình vội vàng hiện tại của Cơ Động, cũng không hỏi nhiều nữa, vội vàng đề tụ ma lực, tận hết khả năng giảm bớt gánh nặng cho Cơ Động. Điều khiến cho nàng có chút âm thầm tiếc nuối chính là, từ trên tay Cơ Động truyền đến cũng chỉ có cảm giác của kim chúc, không hề có chút nào cảm giác ấm áp cả. Hai cái bao tay Nhật Nguyệt Song Huy cộng thêm phần che tay của Quân Ma Âm Dương Khải đã hoàn toàn đem tay Cơ Động bao phủ vào bên trong.
Chỉ trong giây lát, hai người đã phóng đến chân ngọn núi cao chọc trời kia. Cơ Động thoáng tạm dừng lại một chút, trực tiếp lựa chọn băng qua. Ngọn núi này cao như thế, mà trận chiến bên kia lại kịch liệt như vậy, đứng trên đỉnh núi hẳn là có thể dễ dàng xác định vị trí chính xác của Phất Thụy, cũng có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất mà chạy tới. Bằng vào Cực Hạn Song Hỏa cùng với Ngũ Hành Pháp Trận của mình, Cơ Động tự tin có thể giúp được Phất Thụy một tay.
Hai đạo thân ảnh của Cơ Động và Lam bảo Nhi trực tiếp phóng thẳng lên đỉnh núi cao, tựa như là sao băng vậy. Hai ngàn thước đối với người bình thường mà nói ít nhất cũng phải mất mấy canh giờ mới có thể đi lên được, nhưng đối với những ma sư như Cơ Động và Lam Bảo Nhi mà nói, chỉ mất hơn một phút, bọn họ đã vượt qua được sườn núi, xâm nhập vào tầng sương mù trên cao. Nhưng đúng lúc này, dị biến lại phát sinh.
Toàn bộ tòa núi đột nhiên không hề có dấu hiệu báo trước chợt run rẩy một chút. Ngay sau đó, cùng với một tiếng nổ ầm ầm, Cơ Động và Lam Bảo Nhi có thể nhìn thấy được trên đỉnh núi màu trắng cách đó không xa đột nhiên lay độnh mạnh một chút. Tiếp theo, hàng ngàn vạn tấn băng tuyết đã ầm ầm đổ xuống.
- Không ổn, tuyết lở!
Lúc trước thanh âm sấm chớp vang ra quá mức vang dội, khiến cho chấn động gốc của ngọn núi băng này, đến lúc này mới bắt đầu đổ sụp xuống. Lực lượng của tự nhiên vốn là vô cùng vô tận. Mắt thấy vô số băng tuyết đang từ trên trời giáng xuống, Lam Bảo Nhi đã hoảng sợ đến ngây người.
Cơ Động phản ứng nhanh vô cùng, mạnh mẽ kéo tay Lam Bảo Nhi, để nàng áp chặt vào ngực mình. Chu Tước Biến nháy mắt phóng thích. Cùng lúc đó, toàn thân thể của nằng đột nhiên phát ra một tầng hỏa diễm màu xích kim nồng đậm, hai cánh dang rộng, phóng thẳng lên cao. Thừa dịp đám tuyết lở kia còn chưa kịp phủ xuống, hắn đã phóng vọt thắng lên cao. Đã đến thời khắc này, hắn cũng không quan tâm đến chuyện che giấu thân hình nữa.
Từ xa nhìn lại, lúc này Cơ Động giống như một con chim to đang dang cánh bay lên, toàn thân mang theo hỏa diễm màu xích kim, rất giống như Chu Tước vậy, dang cánh bay thẳng lên trời cao. Lớp băng tuyết rơi xuống đến cách người bọn họ khoảng mười thước đã lập tức tan rã, nháy mắt hóa thành bọt khí. Không đợi đến khi băng tuyết rơi xuống đến mặt đất, bọn họ đã dừng lại giữa không trung. Âm Dương Ngư xuất hiện sau lưng Cơ Động, chẳng qua lúc này trên mặt nó đã khắc hình Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận.
Thân thể Cơ Động truyền ra nhiệt độ nóng bỏng cùng với vài phần khí tức bá đạo khiến cho Lam Bảo Nhi có chút không thoải mái, thế nhưng lúc này, được hắn ôm ấp như vậy, nàng chỉ có một cảm giác choáng đầy an toàn. Nghe thanh âm ầm ầm dưới chân mình, trong lòng Lam Bảo Nhi không ngừng hoảng sợ. Nếu đổi lại là mình, chỉ sợ là đã chết trong lớp băng tuyết này rồi. Cho dù là Thủy Hệ Ma Sư, cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi băng tuyết lao xuống khủng bố như vậy.
Cơ Động tự nhiên không biết lúc này Lam Bảo Nhi đang nghĩ chuyện gì, vỗ mạnh cặp cánh, giống như một ngọn hỏa diễm lưu tinh, phóng thẳng lên đỉnh núi. Dưới sự tăng phúc của Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận, tốc độ phi hành của hắn tuyệt đối không thua bất kỳ loại phi hành ma thú nào cả. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã ở trên đỉnh núi rồi.
Tới lúc này, uy lực kinh người của tuyết lỡ mới hoàn toàn phô bày ra. Có thể rõ ràng nhìn thấy, dưới chân núi hoàn toàn biến thành một mảnh thế giới băng tuyết. Vô số băng vụ bốc lên mãnh liệt, thanh âm ầm ầm kéo dài không dứt. Uy thế kinh người khiến người ta phải choáng ngợp.
Cơ Động đứng vững vàng trên một mảnh băng gắn chặt vào đỉnh núi, buông tay ra, nhìn vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi của Lam Bảo Nhi, hạ giọng nói:
- Không sao đâu.
Lam Bảo Nhi vội vàng gật gật đầu, bộ dáng xinh đẹp cùng với sự hoảng sợ trong cặp mắt tím biếc, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Khẽ vuốt nhẹ lại mái tóc bạc có chút tán loạn của mình, thoáng nhìn xuống chân núi, Lam Bảo Nhi nhẹ giọng nói:
- Ngươi lại cứu mạng ta một lần nữa.
Cơ Động lắc lắc đầu, ánh mắt phóng nhìn ra xa xa. Lúc này hắn cũng không có chú ý lắm đến Lam Bảo Nhi, sự an nguy của sư huynh mới là điều quan trọng nhất.
Đúng lúc này, một tiếng sấm khủng bố lại vang lên kịch liệt. Đứng ở đỉnh núi này, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, cách đó khoảng ba ngọn núi cao, một đạo lôi điện màu lam tím đang phóng thẳng lên không trung. Ngay cả mây đen trên đầu cũng sáng lên như thiểm điện, tựa hồ như Vạn Lôi Cướp Ngục Giới cũng bị rung động vậy.
- Sư huynh chắc là ở nơi đó, chúng ta mau chạy tới đó đi.
Cơ Động chỉ về phía luồng lôi quang kia xuất hiện, vừa định kéo theo Lam Bảo Nhi bay lên, đã bị Lam Bảo Nhi kéo lại.
- Cơ Động, đợi một chút. Ngươi xem kìa...
Vừa nói, Lam Bảo Nhi vừa chỉ chỉ về phía bên cạnh.
Cơ Động sửng sốt một chút, nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ. Chỉ thấy ngay cách chỗ bọn họ đứng khoảng bảy tám thước, trong một tảng băng kiên cố trên đỉnh núi, tựa hồ như có một người.
Một người hoàn toàn bị đông cứng trong hàn băng.
Hai người liếc nhìn nhau. Bị đông ở nơi này, hiển nhiên là người đã chết. Sau khi xảy ra tuyết lở, mới lộ ra, chỉ sợ đã bị đóng băng ở đây không biết bao lâu rồi.
Thân hình Cơ Động chợt lóe lên, đã phóng đến trước lớp băng tuyết kia. Hắn kinh ngạc phát hiện, người bị đóng băng bên trong, không ngờ lại là một nữ nhân. Trên người nàng mặc một bộ áo giáp huyễn lệ màu vàng, ngay cả khuôn mặt cũng có mặt nạ che lại. Duy chỉ có máy tóc vàng tung bay là có thể nhìn thấy rõ. Tay phải nàng nâng lên, nhìn không thấy được bàn tay, chỉ nhìn thấy một thanh trường kiếm dài hơn hai thước đang chỉ thẳng về phía trước, tựa hồ là đang công kích.
Dáng người nàng ta thon dài, thân thể cao hơn một thước tám, so với Cơ Động còn cao hơn vài phần. Tuy rằng không thể nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng không hề nghi ngờ nàng là một nữ chiến sĩ xinh đẹp. Nàng ta chắc hẳn là Âm Kim Hệ, cũng có thể nói là Tân Kim Hệ ma sư.
- Áo giáp tốt quá!
Lam Bảo Nhi nhịn không được khen một câu. Vàng bạc châu báu luôn là thứ hấp dẫn nữ nhân nhất, cơ hồ không có ngoại lệ.
Bộ áo giáp trên người nữ chiến sĩ bị đóng băng kia quả thật vô cùng huyễn lệ, là một bộ toàn thân khải giáp màu vàng kim. Mặc dù nó đang bị đóng băng, nhưng vẫn phát ra hào quang sáng bóng như ngọc. Trên mặt có một tầng hoa văn hình vòng cung. Những đường hoa văn có màu vàng nhạt, cùng với màu vàng kim của bộ giáp hòa hợp hoàn mỹ. Cộng thêm mái tóc vàng thả dài trên đầu nàng, làm cho người ta có một cảm giác áp bách cực kỳ cường hãn.
Lam Bảo Nhi nói:
- Nàng ta thật đáng thương, không biết đã bị đóng băng ở đây bao lâu rồi.
Cơ Động nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Nếu như ngươi thích bộ áo giáp này, để ta làm tan băng ra lấy tặng ngươi.
Lam Bảo Nhi vội vàng lắc đầu, nói:
- Không cần, hắn là Tân Kim Hệ, khác thuộc tính với ta. Nếu như nàng ta đã chết, ta cũng không muốn quấy nhiễu nàng ta.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Tuyết lở đã làm cho nàng ta lộ ra ngoài, nếu chúng ta không là, nếu có một người khác đến đây, chỉ sợ sẽ trực tiếp đập nát tảng băng để lôi nàng ta ra. Lúc đó sẽ càng thêm thê thảm hơn. Bất luận nói thế nào đi nữa, nàng ta cũng là một ma sư thực lực không tệ. Chúng ta tuy rằng không tham lam gì, nhưng cứ giúp nàng tan ra, đợi sau khi rời khỏi Thánh Tà Chiến Trường, mới đem nàng an táng lại.
Lam Bảo Nhi gật đầu lia lịa:
- Như vậy là tốt nhất. Ta thật sự muốn nhìn xem nàng rốt cuộc đẹp như thế nào.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Chuyện đó dễ dàng thôi. Ngươi tránh ra một chút.
Theo như hắn nghĩ, hòa tan một tảng băng như vậy chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái là được. Tay trái đặt trên mặt băng, Âm Dương Miện chuyển hóa thành Âm Miện màu đen. Cực Hạn Âm Hỏa lặng yên ba động, một tầng hỏa diễm màu đen nháy mắt bao trùm trên lớp băng.
Nếu như hắn dùng Cực Hạn Âm Hỏa làm tan băng, rất có thể sẽ làm tổn hại đến thi thể ẩn chứa trong lớp băng này, nhưng dùng Cực Hạn Âm Hỏa để hòa tan dần dần khối băng tự nhiên sẽ không như vậy. Khi Cơ Động đem Cực Hạn Âm Hỏa bao phủ lên lớp băng kia, hắn lập tức phát hiện ra vấn đề. Lớp băng kia không ngờ lại có lực chống đỡ cực mạnh đối với Cực Hạn Âm Hỏa của hắn. Tốc độ hòa tan vô cùng chậm, chậm đến mức gần như không hề hòa tan vậy.
Phải biết rằng, cái mà hắn sử dụng chính là Cực Hạn Âm Hỏa, cũng không phải là Âm Hỏa bình thường a! Băng tuyết đối mặt với Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa nhưng cũng không có tan rã, cái này đại biểu cho cái gì? Đại biểu một điều là khối băng tuyết trước mặt này cũng không phải là băng thông thường.
Cơ Động mạnh mẽ gia tăng thêm ma lực vào. Một màn kỳ dị xuất hiện. Lớp băng dày hơn một thước bên ngoài bị ảnh hưởng của Cực Hạn Âm Hỏa rất nhanh hòa tan ra. Mà càng hòa tan vào trong, lớp băng bao bọc xung quanh thân thể nữ nhân mặc áo giáp vàng kim kia lại càng hòa tan chậm hơn nhiều. Rất nhanh, một khối băng trụ chiều cao ba thước, đường kính một thước, hình dạng không theo nguyên tắc nào đã từ từ xuất hiện trước mắt Cơ Động và Lam Bảo Nhi.
Toàn bộ khối băng trụ kia có một màu lam trong suốt, ẩn hiện quang mang, giống như là một khối ngọc bích vô cùng thuần chất vậy. Sau khi làm tan đi hết lớp băng tuyết xung quanh nó mới có thể nhìn thấy rõ bộ dáng.
- Xem ra nàng ta không phải bị băng tuyết đông chết, mà là bị người ta giết chết. Nếu ta đoán không lầm, băng trụ này chính là ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy. Hơn nữa tuyệt đối là Cực Hạn Nhâm Thủy cường đại, thực lực của người thi triển này hơn xa ta. Nếu không, Cực Hạn Âm Hỏa của ta cũng không thể không hòa tan được. Muốn đem toàn bộ lớp băng này hòa tan ra hết, chỉ sợ sẽ mất khá nhiều thời gian. Hiện tại cũng không phải là lúc làm chuyện này, chúng ta mang theo khối băng này, trước hết đi trợ giúp Phất Thụy sư huynh đã.
Vừa nói xong, tay phải Cơ Động vung lên, một đạo quang mang màu kim đỏ từ trong Chu Tước Thủ Trạc bay ra, bao trùm lên khối băng trụ. Trong chớp mắt, khối băng trụ đã chui vào trong Chu Tước Thủ Trạc. Cơ Động có chút kinh ngạc phát hiện, khi Chu Tước Thủ Trạc tiếp xúc với khối băng trụ kỳ dị kia, không ngờ nó lại khẽ run lên một chút. Sau khi khối băng trụ kia dung nhập vào trong đó, thể tích không gian bên trong Chu Tước Thủ Trạc không ngờ trong nháy mắt đã rút nhỏ lại chỉ còn có phân nửa. Bên ngoài Chu Tước Thủ Trạc, trên cổ tay phải hắn cũng tản mát ra một tầng hàn khí nhàn nhạt.
Ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy cực mạnh a! Trong lòng Cơ Động giật mình, phải biết rằng, Chu Tước Thủ Trạc này do chính Thiên Can Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước rèn riêng cho hắn. Cái này bất quá chỉ là một cái băng trụ, hơn nữa lại đã kết đông không biết bao nhiêu năm rồi, chỉ riêng một ít ma lực còn sót lại thôi không ngờ đã có thể khiến cho Chu Tước Thủ Trạc có phản ứng lớn đến như vậy. Điều này có thể thấy được người trước đây đã ra tay đóng băng nữ nhân này có thực lực vượt xa khả năng tưởng tượng của Cơ Động. Chẳng lẽ đó là Thiên Can Thánh Đồ đời trước hay sao?
Cũng không có thời gian đi suy nghĩ vấn đề này, Cơ Động đem một đạo Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa rót vào trong Chu Tước Thủ Trạc. Nói ra cũng kỳ quái, ngay khi luồng hàn khí kia vừa cảm nhận được khí tức của Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, lập tức yên lặng lại. Không gian lưu trữ bên trong Chu Tước Thủ Trạc cũng trở lại như trạng thái ban đầu. Ngay cả bản thân Cơ Động cũng không phát hiện ra, trong nháy mắt đó, ngọn Hỗn Độn Chi Hỏa cao ba tấc trước ngực hắn chợt ba động khẽ một chút.
Mặc dù Cơ Động cũng không thể phóng thích Hỗn Độn Chi Hỏa ra ngoài, hắn cũng không hề nắm giữ được ngọn hỏa diễm cường đại này. Nhưng mà, ma lực trong cơ thể hắn lại thấm đẫm khí tức của Hỗn Độn Chi Hỏa. Ngay cả hắn cũng không biết rằng, chính vì nguyên nhân đó, nên tầng hàn khí trên khối băng trụ kia mới có thể tạm thời bị áp chế xuống.
- Cơ Động, chúng ta, chúng ta làm sao đi tới đó?
Gương mặt Lam Bảo Nhi khẽ ửng đỏ lên, hạ giọng hỏi.
Cơ Động thoáng ngẩn ra một chút. Hắn vốn định là sẽ trực tiếp bay qua, như vậy là nhanh nhất. Lúc trước bởi vì hắn nôn nóng nên cũng không để ý đến vấn đề này. Nếu như nói tránh tuyết lở là chuyện bất đắc dĩ, như vậy, hiện tại nếu trực tiếp bay qua, không hề nghi ngờ, mình sẽ lại phải ôm Lam Bảo Nhi một lần nữa.
Từ sau khi cảm nhận được Lam Bảo Nhi có cảm tình với mình, Cơ Động đều rất chú ý trong hành động, không làm gì để Lam Bảo Nhi hiểu lầm. Ở trong lòng hắn, cũng không có chỗ trống nào dành cho người khác. Thế nhưng không hiểu do trời cao cố tình sắp đặt hay không, lại để cho hắn gặp lại Lam Bảo Nhi một lần nữa. Trong lòng thầm than một tiếng, Liệt Diễm, nếu như ngươi nhìn thấy cảnh này, ngươi cũng đừng có giận ta a!
- Bảo Nhi, chúng ta là bằng hữu, hiện tại lại có chiến sự, ngộ biến phải tòng quyền, đắc tội rồi.
Cơ Động trước giờ cũng không phải là người chần chừ không quyết đoán. Trong lòng thoáng nghĩ một chút, đã có quyết định. Tiến lên một bước, mặc kệ tiếng kinh hô nhỏ của Lam Bảo Nhi, hắn đã ôm ngang người nàng. Thân hình chợt lóe lên một chút, đem Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận thi triển đến cực hạn, từ trên đỉnh núi phóng thẳng lên trời, tựa như một khỏa lưu tinh màu xích kim bay đi, hướng về phía phát ra tiếng sấm lúc trước.
Lúc trước khi tuyết lở, Lam Bảo Nhi còn có chút kinh hãi quá mức, lúc này tâm tình nàng đã khôi phục lại khá nhiều. Một lần nữa được Cơ Động ôm chặt, nàng theo bản năng dang tay ra định ôm lấy cổ Cơ Động. Nhưng nàng phát hiện vòng gai nhọn trên mặt nạ Quân Ma Âm Dương Khải của Cơ Động sẽ khiến mình bị thương. Nhưng nàng cũng không có thu hồi tay lại, ngược lại ôm chặt lấy hông Cơ Động, đem cơ thể mình áp sát vào phần ngực áo giáp đang tản mát ra khí tức nóng rực trước ngực hắn. Mặc dù ma lực Hỏa thuộc tính khiến cho một ma sư Thủy thuộc tính như nàng cũng không cảm thấy thoải mái, nhưng giờ khắc này đây, trong lòng nàng lại tràn ngập một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Trong nháy mắt đã vượt qua ba tòa núi cao. Khiến cho Cơ Động thở phào nhẹ nhõm chính là, trong quá trình di chuyển này hắn cũng không hề gặp phải ma thú nào công kích cả. Phải biết rằng lúc này cả người hắn đang thiêu đốt Cực Hạn Dương Hỏa, mục tiêu cũng hết sức rõ ràng.
Khi hắn vừa bay qua khỏi ngọn núi thứ ba, trước mắt chợt sáng lòa lên. Hiện ra trước mắt hắn là một cái thung lũng lớn. Lôi quang lóe lên, lại thêm một thanh âm nổ vang kịch liệt. Lần này, là trực tiếp nổ tung trước mắt Cơ Động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.