Chương trước
Chương sau
Cảm giác đau đớn kịch liệt nháy mắt truyền đến, Huyền Vũ Cực Âm Sát kia không những xoay tròn kịch liệt, hơn nữa lại còn mang theo hàn ý cực hạn, ngay cả Chu Tước Nội Giáp cũng không cách nào hoàn toàn ngăn cản lại. Thanh âm ma sát chói tai vang lên, vô số đốm lửa văng ra bốn phía. Huyết quang băng hiện, Chu Tước Nội Giáp bên ngoài làn da Cơ Động đã bị phá vỡ.
Chu Tước Biến bị cắt đứt, bên trong chính là Đằng Xà Biến. Thân thể Cơ Động, cốt cách, kinh mạch đều trở nên vặn vẹo kịch liệt, đem sự cứng cỏi của Đằng Xà Biến phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, tận khả năng triệt tiêu đi lực cắt của vòng băng phiến kia.
Nhưng mà, Huyền Vũ Cực Âm Sát cũng không chỉ có lực công kích sắc bén, nó còn mang theo đặc tính khủng bố của Cực Hạn Quý Thủy Hệ. Ma lực cực hàn bộc phát, không ngừng làm suy yếu đi lực phòng ngự của Chu Tước Biến cùng với Đằng Xà Biến. Lực phòng ngự của hai đại Thiên Can Thần Thú này mặc dù mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng không có ma lực phụ trợ, lực thừa nhận của chúng nó chung quy cũng có hạn mà thôi.
Một cảnh tượng quỷ dị chợt xuất hiện trước mặt Hàn Vũ, Hạt Tử cùng với đám ma sư của Hắc Ám Đại Lục. Huyền Vũ Cực Âm Sát kia thế nhưng cũng không thể hoàn toàn cắt đôi thân thể của Cơ Động, mà cứ như vậy cắt liên hồi lên cơ thể hắn, không ngừng phát ra thanh âm ma sát chói tai. Mãi đến lúc này, bọn họ mới chính thức biến được lực phòng ngự của Cơ Động khủng bố đến trình độ nào.
- Không được, ngăn cản không được....
Cơ Động chỉ cảm thấy thân thể của mình tựa hồ như chết lặng đi. Dưới tác dụng của ma lực Cực Hạn Quý Thủy, hắn đã có cảm giác không thể chủ động phát huy ra Đằng Xà Hóa Lực Thuật nữa rồi. Lực phòng ngự cuối cùng của thân thể đang từng chút từng chút một mất đi. Hơi thở âm lãnh Cực Hạn Quý Thủy nương theo miệng vết thương dưới bụng điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể, theo huyết mạch bắt đầu lan truyền khắp mỗi một ngóc ngách trong thân thể. Tựa hồ như kinh mạch trong thân thể hắn lúc này đây đã hoàn toàn bị đông cứng lại vậy.
- Không được buông xuôi. Ngươi có thể ngăn cản được.
Không biết có phải là ảo giác nảy sinh khi cực hạn thống khổ hay không, nhưng trong đầu Cơ Động đột nhiên vang lên thanh âm của Liệt Diễm. Thanh âm kia tràn ngập sự cổ vũ cùng với lo lắng, lại còn có nửa phần do dự cùng với phân vân nữa.
o0o
Địa Tâm Hồ.
Liệt Diễm lúc này đang phiêu phù trên tảng nham thạch ngay giữa Địa Tâm Hồ. Hai tay nàng đã hoàn toàn nắm chặt lại. Nham thạch nóng chảy bên dưới bởi vì cảm xúc của nàng mà dâng lên từng cơn sóng lớn. Trong mắt nàng liên tục phát ra quang mang tâm tình bất ổn. Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, giờ khắc này cũng đã bộc phát ra một cảm xúc khó có thể gọi tên.
Ngay trước mặt nàng, là một vòng quang ảnh phiêu phù, bên trong, chính là cảnh Cơ Động đang khổ sở chống đỡ công kích của Hàn Vũ.
- Cơ Động, Cơ Động, cố lên, không được từ bỏ. Kiên trì lên. Viện quân của ngươi lập tức đến ngay. Ta, ta...
Không gian bên cạnh nàng đã bị xé rách, chỉ cần nàng bước ra một bước, lập tức sẽ đến bên cạnh Cơ Động. Nhưng mà, nàng thật sự có thể làm như vậy sao? Nếu làm như thế, hậu quả chỉ có một mà thôi. Liệt Diễm không khỏi chần chừ.
o0o
Từ sâu trong linh hồn của Cơ Động, giống như có một thanh âm bùng nổ mạng mẽ vậy, một thanh âm rống giận kinh thiên động địa nương theo đó vang lên trên miệng của hắn.
Trong phút chốc, một đạo quang mang màu trắng đột nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra, ngay tại miếng hộ tâm Quân Ma Âm Dương Khải trước ngực hắn điên cuồng tản mát ra, bao phủ toàn thân.
Chỗ lõm lúc trước của Quân Ma Âm Dương Khải đột nhiên bắn lên, nháy mắt đã khôi phục lại bình thường. Ngay sau đó, tất cả hàn ý cùng với vòng huyền băng của Huyền Vũ Cực Âm Sát thế nhưng hoàn toàn biến mất trong không khí. Vầng sang màu trắng ngà kia, nhìn qua giống như là màu sắc bình thường của Chu Tước Nội Giáp vậy, cũng không có sự bá đạo của Bính Hỏa cùng với thâm thúy của Đinh Hỏa, mà chỉ có tràn ngập hơi thở căn nguyên nhất mà thôi. Không có hỏa diễm, luồng bạch quang kia thậm chí chỉ là một luồng mỏng manh mà thôi. Nhưng mà, tất cả Quý Thủy Ma Lực ba động, ma lực đang làm thân thể Cơ Động đóng băng kia, tại một khắc này đã hoàn toàn biến thành mây khói, giống như là chưa bao giờ tồn tại vậy.
- Chuyện này không có khả năng.
Hạt Tử và Hàn Vũ cơ hồ là đồng thời thốt lên. Đây cùng là lần thứ ba câu nói này xuất hiện trên miệng Hạt Tử.
Một màn phát sinh trước mắt, bọn họ căn bản là không thể tin nổi. Đó chính là một cái Tất Sát Kỹ Cực Hạn Ma Lực do Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ phát ra a! Mắt thấy một kích kia sẽ đem Cơ Động nháy mắt biến thành hai đoạn, hoàn toàn hủy diệt. Thế nhưng, chuyện đó lại không hề xảy ra. Hơn nữa, luồng hào quang màu trắng ngà tản mát ra trên người Cơ Động kia, tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, nhưng mà luồng khí tức như ẩn như hiện kia lại khiến cho hai vị Hắc Ám Thánh Đồ nảy sinh một cảm giác như là khí tức thần thánh vậy. Cái này đến tột cùng là cái gì?
Ý thức Cơ Động lúc này cũng đã gần như mơ hồ. Ma lực Cực Hạn Quý Thủy trong nháy mắt kia cũng không phải bị xua tan đi, mà là hoàn toàn bị thôn phệ. Hỗn Độn Chi Hỏa, dưới tình huống bị áp bách cực độ, dưới ý thức sinh tồn mãnh liệt của Cơ Động kích thích, rốt cuộc cũng bùng nổ. Nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng đã đem toàn bộ ma lực của Tất Sát Kỹ kia, chính là của Huyền Vũ Cực Âm Sát, hoàn toàn thôn phệ không còn chút gì.
Bất quá, toàn bộ lực phòng ngự của Cơ Động cũng trong giờ khắc này hoàn toàn tan thành mây khói. Chu Tước Biến, Đằng Xà Biến hoàn toàn biến mất. Ngay cả Quân Ma Âm Dương Khải cũng đã mất đi quang mang sáng bóng của nó. Vết thương trên bụng hắn lúc này cũng không có hàn băng cản lại, máu tươi điên cuồng phun ra, hóa thành từng mảng máu huyết lớn văng tán loạn khắp nơi.
May mắn là, thân thể hắn vẫn còn lưu lại năng lực của Long Huyết Tẩm Thể. Phần cơ thể bị cắt ra, da thịt, kinh mạch, gân cốt... rất nhanh khép lại. Mặc dù là như vậy, nhưng mà lúc này Cơ Động đã không còn bất cứ lực phòng ngự nào nữa.
o0o
Địa Tâm Hồ.
Một chân Liệt Diễm lúc này đã bước vào trong cái khe hư không trước mặt. Trên mặt nàng tràn ngập vẻ do dự. Hai hàng lệ long lanh từ trên mặt chảy xuôi xuống. Giờ khắc này đây, ở sâu trong đầu nàng, chính là cảnh tượng lúc còn ở Liên Nghị Vũ Hội, Cơ Động vì nàng mà đứng ra khiêu chiến với đối thủ cường hãn hơn mình rất nhiều, còn có cảnh tượng bầu Pha chế rượu thủy tinh nhảy múa trên tay Cơ Động, hóa thành một trái tim màu đỏ tươi.
o0o
- Kẻ nào dám đả thương sư đệ ta?
Đúng lúc này, ngay lúc Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ cùng với Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ hoàn toàn lâm vào ngây dại, đột nhiên một thanh âm gào théo kinh thiên động địa từ trên không trung vang lên, tựa như một đạo lôi điện bắn thẳng xuống nhân gian vậy. Không khí chợt cô đọng lại, quang mang màu lam tím sáng rọi nhất thời thay thế mây đen, làm cả không trung phải biến sắc. Truyện được copy tại Truyện FULL
Kịch biến như thế làm cho Hàn Vũ và Hạt Tử nhất thời bừng tỉnh lại. Cả hai vội ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Hàn Vũ nhất thời hoảng sợ nói:
- Là Lôi Đế.
Đúng vậy, ngay lúc Cơ Động đã sắp mất đi tất cả ý thức, Phất Thụy rốt cuộc cũng tới kịp. Cái mà hắn thấy chính là bụng Cơ Động đang phun máu điên cuồng, sinh tử chưa biết. Lúc này Phất Thụy đã điên cuồng nổi giận. Lôi Đế cuồng nộ quỷ thần kinh.
Trong phút chốc, hào quang màu lam tím bùng nổ lên, bao phủ thân thể Phất Thụy cùng với Tử Lôi Diệu Thiên Long bên dưới. Nháy mắt hoàn thành Nhân - Thú hợp nhất thể. Lôi Đế bảy quan cộng thêm Tử Lôi Diệu Thiên Long Bát Giai, sự hợp thể này sẽ sinh ra ma lực đáng sợ đến mức nào?
Lôi Đình Chiến Phủ nháy mắt giơ lên, lăng không chém xuống, một đạo lôi điện khổng lồ tựa như trảm thiên diệt địa phá không đánh xuống.
Tốc độ phóng xuống dù có nhanh thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể so sánh được với tốc độ của lôi điện. Phất Thụy quyết không cho phép Tiểu sư đệ của mình xảy ra bất cứ tổn hại nào. Cũng chính là bởi vì Cơ Động, nên hắn mới điên cuồng từ trên không trung phát động ra công kích phạm vi lớn như thế.
Hàn Vũ kinh hô một tiếng, cổ tay vừa lật, một cái quyển trục kỳ dị đã xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn. Quang mang lóng lánh phát ra, năm màu đồng thời sáng rọi, đúng là năm loại Ngũ Hành Âm Dương thuộc tính.
Ất Mộc, Đinh Hỏa, Kỷ Thổ, Tân Kim, Quý Thủy. Ma lực Ngũ Hành Âm thuộc tính trong không trung nhất thời chuyển hóa thành một cái pháp trận kỳ dị, đường kính bao phủ chỉ khoảng một thước mà thôi.
Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ Hàn Vũ giơ tay nắm lấy tay của Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử kéo đến trước mặt mình, tiến vào trong phạm vi bảo hộ của pháp trận Ngũ Hành Âm Thuộc Tính kia. Dưới tác dụng của pháp trận, ma lực Ngũ Hành Âm Thuộc tính bùng nổ cực hạn.
Oanh--
Luồng lôi điện do Lôi Đình Chiến Phủ đánh xuống đã mạnh mẽ oanh kích lên vị trí đám người Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Bốn gã Tứ Quan ma sư kia ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, thân thể đã bị hóa thành bụi phấn, chỉ còn lại bốn khỏa Tứ Giai Hắc Ám Tinh Miện bay tán loạn bốn phía. Duy chỉ có Hàn Vũ và Hạt Tử được bao phủ bởi Ngũ Hành Âm Pháp Trận kia mới không bị ảnh hưởng mà thôi. Đám quang mang ngũ sắc kỳ dị kia đã ngăn cản được một kích này của Phất Thụy.
Đây đã không phải là lần đầu tiên đối mặt với Lôi Đế Phất Thụy, đám ma sư Tứ Quan kia cũng không biết đến sự khủng bố của Phất Thụy, nhưng Hàn Vũ và Hạt Tử làm sao lại không biết cơ chứ? Lôi Đế mặc dù cũng không phải là Thiên Can Thánh Đồ, nhưng ma lực biến dị Lôi thuộc tính của hắn không chút nào thua kém Cực Hạn Ma Lực. Lại thêm thực lực khủng bố của Lôi Đế, hắn đã sớm trở trành cơn ác mộng kinh khủng nhất của các ma sư Hắc Ám Đại Lục trên Thánh Tà Chiến Trường. Cho nên lúc này, vừa mới nhìn thấy Phất Thụy xuất hiện, Hàn Vũ liền lập tức không chút do dự sử dụng ra quyển trục tổ truyền của mình. Thà rằng tiêu hao đi vật báu vô giá này, còn hơn là phải mất đi tính mạng.
Ánh mắt Hạt Tử vẫn nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Cơ Động. Cơ Động vẫn như trước đứng ở đó, mặc dù hắn đã suy yếu gần chết, nhưng vẫn như trước ngạo nghễ đứng thẳng, không hề khuất phục. Ánh mắt hắn đã xuất hiện vài phần mê mang, đây là dấu hiệu thể lực đã muốn cạn kiệt, Hạt Tử đương nhiên hiểu được điều này. Nhưng mà, nàng tuyệt đối tin tưởng, nam nhân từng sáng tạo ra vô số kỳ tích này, khẳng định không thể dễ dàng chết như vậy.
Ngay khi thân thể mình bị luồng quang mang ngũ sắc kia hoàn toàn bao phủ, Hạt Tử lặng lẽ gỡ cái mặt nạ trên mặt mình xuống, lộ ra dung nhan của mình. Miệng của nàng khẽ máy động, nhưng cũng không có phát ra thanh âm. Nếu cẩn thận nhìn kỹ có thể đọc được, nàng đang nói:
- Nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Hạt Tử. Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.
Hạt Tử đã không còn mặt nạ che mặt, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc. Mặc dù bộ dáng của nàng hiện tại rất chật vật, nhưng cũng không thể che dấu được gương mặt mỹ lệ của nàng. Ngoài dáng người hoàn mỹ ra, gương mặt nàng nhìn qua tựa như là thiên sứ vậy. Da trắng như tuyết, cặp mắt xanh lục to tròn, hai hàng lông mi dài cong vút, ánh mắt lộ ra vài phần tinh anh sắc xảo, một dung nhan gần như hoàn mỹ. Tất cả những thứ này, đều trong một khắc này hoàn toàn hiển lộ ra.
Đáng tiếc, trước mắt Cơ Động lúc này hết thảy đều đã mơ hồ. Hắn căn bản không nhìn rõ được thứ gì cả.
Quang mang ngũ sắc lóe lên, thân ảnh hai đại Hắc Ám Thánh Đồ ngay lúc Tử Lôi Diệu Thiên Long phóng xuống mặt đất đã nháy mắt biến mất. Trong không khí chỉ để lại một tầng ma lực ba động nhàn nhạt mà thôi.
Ầm ầm nổ vang, Tử Lôi Diệu Thiên Long đã đáp xuống mặt đất. Mà ngay trước khi hai chân nó chạm đất, Lôi Đế Phất Thụy đã hóa thành một luồng lưu quang màu tím sẫm bổ nhào đến trước mặt Cơ Động, hai tay giơ ra chụp lấy thân ảnh lung lay sắp ngã của Tiểu sư đệ mình.
Vết thương trên bụng Cơ Động vẫn còn phun máu điên cuồng, mặc dù luồng máu đổ ra đang rất nhanh thu hẹp lại, nhưng thân thể hắn đã suy yếu đến mức không còn chút khí lực nào nữa.
Tay phải Phất Thụy vội vàng đặt lên miệng vết thương của Cơ Động, lôi quang lóe lên, thân thể Cơ Động khẽ run lên một chút, miệng vết thương thật lớn kia dưới tác dụng của lôi điện nhất thời khép lại. Đối với năng lực phục hồi của Cơ Động, Phất Thụy hết sức rõ ràng. Hiện tại cái hắn cần làm là đảm bảo Cơ Động không có bị chảy quá nhiều máu mà chết.
- Tiểu sư đệ, sư huynh tới muộn rồi. Ngươi ngàn vạn lần phải cố gắng a, ngàn vạn lần không được có chuyện gì a! Khốn kiếp, con mẹ nó, đám khốn kiếp Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, các ngươi chờ đó, không đem các ngươi bầm thây trăm mảnh ta không phải Lôi Đế.
Lúc này Phất Thụy đã phẫn nộ đến tột đỉnh, nhưng cũng không kiếm được chỗ phát tiết.
- Sư... sư huynh... Yên tâm đi, ta không chết được đâu. Ngươi tới rất đúng lúc. Nếu trễ thêm chút nữa, chỉ sợ ta thực sự không xong rồi. Vừa rồi... ta giết hai con ma thú... đừng quên lấy Tinh Hạch của chúng... Chỉ sợ... ta phải ngủ một chút...
Cơ Động thều thào nói chuyện, thanh âm đứt quãng. Nói xong được mấy câu, trước mắt tối sầm đã lâm vào hôn mê.
Nghe được thanh âm của Phất Thụy, tinh thần hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng. Hắn lúc này cũng không bởi vì bị thương nặng mà toát ra vẻ thống khổ. Khuôn mặt ẩn chứa bên dưới lớp mặt nạ Quân Ma Âm Dương Khải thậm chí còn toát ra một nụ cười kiêu ngạo. Đúng vậy, trước đấu với Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ, sau đó diệt Thất Giai Đỉnh Cấp, Ngũ Giai Đỉnh Cấp hai con ma thú, cuối cùng lại có thể bảo trì tính mạng dưới công kích Tất Sát Kỹ của Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ, lại còn phóng xuất ra một cái kỹ năng Siêu Tất Sát Kỹ cường đại. Hắn đương nhiên là có tư cách để kiêu ngạo.
o0o
Địa Tâm Hồ.
Trên mặt Liệt Diễm lúc này đã tràn ngập nước mắt, trên mặt lại biểu lộ thần sắc cực kỳ thống khổ. Cái khe nứt không gian lúc này đã khép lại, nàng đã không cần phải lo lắng cho tính mạng của Cơ Động nữa. Nhưng mà, sự thống khổ trong lòng nàng vẫn không vì vậy mà giảm bớt.
- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, Cơ Động, thời điểm ngươi cần ta nhất, ta lại không có đến bên cạnh ngươi. Vì bảo vệ tính mạng của mình mà ta không có cứu ngươi. Ta rất ích kỷ có phải không. Thật xin lỗi, ta vô cùng xin lỗi ngươi.
Liệt Diễm nghẹn ngào thống khổ. Ngay khi trong nháy mắt Cơ Động bị cái Tất Sát Kỹ kia đánh trúng, nàng mới chính thức phát hiện, ở trong lòng mình, nam nhân nhân loại này đã để lại dấu ấn sâu đậm không thể xóa nhòa. Một thứ tình cảm trước giờ chưa từng xuất hiện, rốt cuộc cũng trong một khắc đó bắt đầu mọc rễ, nảy mầm trong lòng nàng.
Thần sắc kiên quyết dần dần thay thế vẻ thống khổ. Liệt Diễm tựa hồ đã quyết định điều gì đó.
o0o
Tối đen, một màn tối đen thật dài. Cảm giác được ngủ thoải mái này quả thật rất dễ chịu. Không biết trải qua thời gian bao lâu, Cơ Động vẫn chỉ có thể cảm giác được một mảnh hắc ám, trải qua một cảm giác ngủ ngon không biết bao lâu nay chưa từng có.
Trong mơ hồ, hắn tựa hồ cảm giác được, thường xuyên có một cái gì đó lạnh lẽo đặt lên trên trán mình, mang đến cảm giác cực kỳ thoải mái và mát mẻ. Nhưng mỗi lần hắn cảm nhận được cảm giác này, trong nháy mắt, liền chìm vào bóng tối vô tận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.