Chương trước
Chương sau
Thắng Quang Âm Triêu Dương, Thái Ất Âm Chiêu Dung, Tám quan Bính Hỏa Thiên Tôn Chúc Dung, Bảy quan Bính Hỏa Đại Sư Chúc Diễm, Sáu Quan Dương Lôi Thiên Sĩ Phất Thụy, năm người bốn thú phiêu phù trong không trung, phóng tầm mắt nhìn khắp Ngũ Hành Đại Lục cũng là một tổ hợp đủ để rung động trời đất.
Ba con Cự Long, phân biệt là Bát Giai, Cửu Giai, Thập Giai, cộng thêm một con Đỉnh cấp Thập Giai Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà. Hai vị chí tôn cường giả có được chuyên chúc danh hiệu, đội hình cường hãn như thế này, đủ để khiến người ta nhìn thấy phải choáng ngợp. Mà sự lo lắng cùng với áp lực Trung Nguyên Thành đang thừa nhận, nguyên nhân chính là do bọn hắn gây ra. Mây đen trong không trung, đúng là do Hỏa nguyên tố khổng lồ ngưng tụ thành, gây ra hiệu quả như vậy. Mặc dù hai huynh muội Âm Triêu Dương và Âm Chiêu Dung cũng không có làm gì cả, thế nhưng chỉ cần khí tức của bọn họ thôi cũng đủ để làm thay đổi thiên văn khí tượng. Đây chính là uy áp của chí tôn cường giả.
Mà trên mặt đất, đội hình đại biểu cho Trung Thổ Đế Quốc cũng tuyệt đối không tầm thường. Đứng ở phía trước có bốn người, Hoàng đế Trung Thổ Đế Quốc Cơ Vân Lộc cùng với một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc trường bào màu vàng kim đứng ở giữa. Viện trưởng Thiên Can Học Viện Cơ Minh Tuyên đứng bên cạnh trung niên nhân mặc trường bào vàng kim, thần sắc hết sức kính cẩn.
Ngoại trừ ba người đó ra, còn có một nam nhân mặc trường bào màu vàng kim, tướng mạo bình thường nhưng lại phát ra khí tức cực kỳ thâm thúy, hắn đứng cách ba người kia một chút. Ngay sau lưng bọn họ, có ít nhất mấy trăm vị cường giả ma sư, thực lực đều không dưới sáu quan.
Đội hình như vậy, cơ hồ là đã tập trung hơn phân nửa thực lực của toàn bộ giới ma sư trong Trung Thổ Đế Quốc. Nhưng lúc này, thần sắc trên mặt mỗi người thế nhưng đều hết sức ngưng trọng.
Thiên Can Học Viện ngoại trừ viện trưởng ra, các vị Đổng sự khác cũng không ai có mặt trong đó. Trừ phi ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích bản thân, hoặc là không thể nào trốn tránh, nếu không, có ai lại muốn đối địch cùng với hai vị Chí tôn cường giả cơ chứ?
Trong tay Âm Chiêu Dung đang cầm một cây quải trượng, chỉ thẳng về phía mấy người của Trung Thổ Đế Quốc đứng ở phía xa, vẻ mặt lạnh lùng:
- Người đâu?
Hoàng đế Trung Thổ Đế Quốc Cơ Vân Lộc cao giọng nói:
- Thái Ất Miện Hạ, có thể xuống thấp một chút đàm phán hay không?
Âm Chiêu Dung hừ lạnh một tiếng:
- Không có gì để đàm phán cả, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Cơ Động đâu rồi?
Đáy mắt của Cơ Vân Lộc hiện lên một tia tức giận, thân là Hoàng đế chí tôn của Đế quốc đứng đầu đại lục, thế nhưng lại bị người ta quát mắng như thế lại không cách nào phát tác ra được, loại thống khổ như thế này làm sao chịu nổi:
- Thực xin lỗi, Thái Ất Miện Hạ, ta tuy rằng đã phái ra toàn bộ lực lượng mà ta có, nhưng cho đến bây giờ vẫn như trước không cách nào tìm được Cơ Động.
Hàn ý trong mắt Âm Chiêu Dung đại thịnh:
- Một khi đã như vậy, cũng không còn gì để nói nữa.
Thanh quải trượng màu lam trong tay giơ lên cao, hắc diễm dày đặc mà thâm thúy chợt bốc lên, Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa giây lát đã trở nên tràn ngập không trung, bầu trời nhất thời tối sầm lại. Mọi người bên phía Trung Thổ Đế Quốc đứng bên dưới đều không khỏi sắc mặt đại biến.
- Chiêu Dung, đợi một chút, có thể cho ta nói vài lời không?
Trung niên nhân đứng bên cạnh Cơ Vân Lộc đột nhiên mở miệng nói.
Âm Chiêu Dung lạnh lùng nói:
- Còn cái gì để nói nữa? Ba tháng thời gian, cả một Trung Thổ Đế Quốc binh hùng tướng mạnh như vậy thế nhưng ngay cả một người cũng không thể tìm ra? Cơ Động bất quá chỉ là một gã ma sư ba quan, nhất định là đã bị các ngươi hại chết rồi. Cơ Trường Tín, nếu như ngươi không phục, có thể lên đây đánh một trận. Chúng ta đều là những người có được chuyên chúc danh hiệu, nhiều năm rồi không gặp, để cho ta xem xem ngươi đã đạt đến thực lực thế nào rồi.
Gã trung niên nhân được gọi là Cơ Trường Tín này, đúng là vị chí tôn cường giả duy nhất trong Trung Thổ Đế Quốc, người có được danh hiệu chuyên chúc của Mậu Thổ Hệ, Bắc Đẩu Cơ Trường Tín.
Cơ Trường Tín nhíu mày:
- Mọi người đều là bằng hữu lâu năm với nhau, Triêu Dương huynh, có thể nói lệnh muội bình tĩnh xuống một chút không, nghe ta phân giải một lời?
Âm Triêu Dương nãy giờ vẫn nhắm mắt không nói gì, lúc này mới nhàn nhạt nói:
- Trường Tín huynh, ngươi hẳn cũng biết, ta đã bế quan tĩnh tu tại bờ biển hơn mười năm nay vẫn chưa xuất môn.
Thanh âm ôn hòa không hề nhiễm chút tục bụi nhân gian nghe qua hết sức kỳ dị. So sánh với vị Thái Ất Âm Chiêu Dung nóng nãy kia, vị Thắng Quang bình tĩnh tự nhiên này càng khiến cho đám cường giả của Trung Thổ Đế Quốc lo lắng hơn cả.
Cơ Trường Tín nói:
- Có thể khiến cho Triêu Dương huynh phá giới mà ra, nhất định phải là chuyện cực kỳ quan trọng. Ta cũng chỉ vừa mới nghe nói quý huynh muội hai người đột nhiên đại giá quang lâm nên mới lập tức chạy đến đây, chi tiết mọi chuyện ta cũng còn chưa được biết. Nhưng ta đã từng hỏi qua Bệ hạ, Cơ Động quả thật vẫn chưa tìm được. Hơn nữa, Cơ Động bởi vì chút chuyện nhỏ mà đánh chết Hoàng Thái Tôn của Đế quốc ta. Chuyện này kẻ không kể lý lẽ hình như cũng không phải là chúng ta.
Âm Chiêu Dung bĩu môi một cái, nói:
- Kẻ không kể lý lẽ không phải các ngươi? Mấy chục đệ tử của Âm Dương Học Đường lúc đó cũng có mặt ở đó, ngươi không ngại thì cất công hỏi thăm bọn chúng, kẻ đuối lý là ai? Nếu không phải Cơ Dật Phong ỷ thế hiếp người trước, Cơ Động sẽ ra tay với hắn sao. Hơn nữa lúc đó là khiêu chiến công bằng. Cơ Dật Phong vì không thể ngăn cản được công kích của Cơ Động mà chết, chuyện này có thể trách ai? Cơ Trường Tín, ta nhất thiết phải nhắc nhở với ngươi, vị Hoàng Thái Tôn Cơ Dật Phong của các ngươi vốn là á quân của Âm Dương Học Đường, ma lực đạt đến năm mươi tám cấp, ma lực của Cơ Động lúc đó chỉ mới vừa đột phá lên ba quan. Dưới tình huống như thế mà còn bị một kích tất sát, chỉ có thể nói rằng hắn học nghệ không tinh mà thôi.
Cơ Trường Tín biến sắc, nhìn về phía Cơ Vân Lộc:
- Có chuyện đó sao?
Thần sắc trên mặt Cơ Vân Lộc thoáng vặn vẹo một chút, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Viện trưởng Thiên Can Học Viện, ông nội mình, Cơ Minh Tuyên.
Cơ Minh Tuyên ho khan một tiếng, nói với Cơ Trường Tín:
- Đại ca, sự tình đúng là như vậy, cho nên chúng ta mới không hề có ý truy cứu Cơ Động. Chẳng qua Đế quốc đã dốc hết toàn lực cũng không tìm được tông tích của hắn. Nếu không, cho dù Cơ Vân Lộc cũng không hiểu chuyện, nhưng cũng tuyệt đối đem chuyện tồn vong của Đế quốc mà đùa giỡn.
Âm Chiêu Dung ha ha cười:
- Cơ Minh Tuyên, ngươi đừng có giở giọng giả nhân giả nghĩa trước mặt ta. Các ngươi không định làm khó dễ Cơ Động? Nếu không phải Phất Thụy thông minh, mau chóng đem Cơ Động giấu đi, chỉ sợ đến lúc ta trở về cũng chỉ có thể nhìn thấy một cỗ thi thể mà thôi. Chuyện ngươi giam giữ chồng ta và em chồng ta, ta còn chưa tính với ngươi. Ngươi đừng ở đây nói lời vô nghĩa nữa.
Cơ Trường Tín thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện nếu đã là như vậy, ta vốn cũng không định can thiệp vào nữa. Nhưng mà Chiêu Dung, ngươi cũng hơi quá mức bá đạo rồi. Nơi này dù sao cũng trong lãnh địa Trung Thổ Đế Quốc của ta. Bất luận chuyện này là đúng hay sai, ngươi cũng không được lấy tính mạng của mấy trăm vạn dân chúng Trung Nguyên Thành ra làm áp lực chứ. Đệ tử kia của ngươi cho dù xuất sắc đến thế nào đi nữa, chung quy cũng chỉ là một người mà thôi, chẳng lẽ, ngươi muốn để cho mấy trăm vạn người trong Trung Nguyên Thành cùng với hắn chôn cùng hay sao?
Âm Chiêu Dung giận dữ:
- Một người? Ngươi nói nghe thoải mái quá. Ngươi bảo ta tìm ở đâu ra một gã đệ tử có Âm Dương Song Thuộc Tính Cực Hạn Ma Lực đây? Đệ tử của ta trời sinh đã có được Cực Hạn Song Hỏa, hắn chính là tương lai hy vọng của Hỏa Hệ chúng ta. Thiên tài ngàn năm khó gặp. Mấy trăm vạn người tuẫn táng chung thì sao chứ? Cơ Trường Tín, ngươi không cần cùng ta so tài miệng lưỡi nữa. Chuyện hôm nay lão nương nhất định không bỏ qua đâu.
Cơ Trường Tín quay về phía Âm Triêu Dương:
- Triêu Dương huynh, chẳng lẽ ngươi lại dửng dưng nhìn cảm trăm vạn sinh linh đồ thán hay sao? Cực Hạn Song Hỏa quả thật khó kiếm, nhưng hiện tại gã đồ tôn kia sinh tử chưa biết, cũng không ai có thể khẳng định hắn có xảy ra chuyện gì hay không. Hay là như vầy, ta đồng ý đem một khỏa Cửu Giai Hắc Ám Tinh Miện để tạ tội với hai huynh muội quý huynh, chuyện hôm nay xem như bỏ qua. Nếu trong tương lai Đế quốc có thể kiếm được Cơ Động, nhất định sẽ lập tức đem người đến trả lại cho các ngươi.
Nghe đến sáu chữ Cửu Giai Hắc Ám Tinh Miện, Âm Chiêu Dung cũng không khỏi phải sửng sốt một chút. Vật hi hữu thế này, thậm chí là còn hiếm có hơn cả Chí tôn cường giả nữa. Cơ Trường Tín có thể lấy ra để tạ tội, hiển nhiên là đã bị dồn vào đường cùng rồi.
Âm Triêu Dương vẫn lạnh nhạt nói:
- Trường Tín huynh, ta biết, ngươi hiện tại đã rất nhượng bộ rồi, cũng đã cấp cho huynh muội ta mặt mũi rất lớn. Theo đạo lý, ta cũng không nên tiếp tục làm khó dễ Trung Thổ Đế Quốc nữa, thậm chí cũng sẽ không lấy khỏa Tinh Miện kia của ngươi. Nhưng mà, đứa nhỏ Cơ Động này có quan hệ vô cùng trọng yếu với tương lai Hỏa Hệ của chúng ta. Lại là đồ tôn của ta. Chiêu Dung sở dĩ có thể mời ta đến đây, chính là vì bốn chữ, ta hiện tại cũng có thể đem bốn chữ này nói lại cho ngươi. Nếu hiện tại Cơ Động thật sự đang ở trong tay các ngươi, đây chính là cơ hội cuối cùng. Bốn chữ trước đây Chiêu Dung nói với ta chính là: Hỗn Độn Căn Nguyên.
Nghe đến bốn chữ Hỗn Độn Căn Nguyên, những cường giả khác trong Trung Thổ Đế Quốc còn có thể không có vấn đề gì, thế nhưng Cơ Trường Tín, Cơ Minh Tuyên đều đồng thời sắc mặt đại biến.
Cơ Minh Tuyên còn thất thanh kinh hô:
- Không có khả năng, chuyện này, chuyện này sao lại có thể cơ chứ?
Âm Chiêu Dung lạnh giọng nói:
- Không có khả năng? Ngươi còn nhớ lần nọ trong phút chốc toàn bộ nguyên tố ma lực trong Trung Nguyên Thành đều một khắc bị rút hết đi hay không? Lúc ấy ta giải thích với ngươi là do ta thử nghiệm một loại Siêu Cấp Tất Sát Kỹ mới. Hiện tại ta cũng không ngại nói với ngươi, khi đó, chính là do lúc Cơ Động đột phá ba quan, đã vô tình làm xuất hiện ra Hỗn Độn Căn Nguyên, gây ra tình trạng đó.
Sắc mặt Cơ Trường Tín lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, thì thào lẩm bẩm:
- Hỗn Độn Căn Nguyên, Hỗn Độn Căn Nguyên. Triêu Dương huynh, ta hiểu rồi, nếu quả thật đứa nhỏ này có được Hỗn Độn Căn Nguyên, bản thân hắn cũng không chỉ là tương lai của Hỏa Hệ các ngươi, mà còn là tương lai của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục chúng ta nữa. Nhưng mà, hiện tại ta cũng không có cách nào có thể chứng minh được với huynh là hắn còn sống. Thực lực Trường Tín mặc dù còn không bằng hai huynh muội quý huynh liên thủ, nhưng mà, hôm nay cũng không khỏi phải lãnh giáo hai vị một phen.
Ngay lúc Âm Triêu Dương đem bốn chữ Hỗn Độn Căn Nguyên kia nói ra, hắn cũng đã rõ ràng, một trận chiến hôm nay đã không thể tránh né nữa rồi, đã không còn cách nào cứu vãn được tình thế nữa. Thân là một người có được chuyên chúc danh hiệu, đối với ý nghĩa hàm chứa trong bốn chữ Hỗn Độn Căn Nguyên, hắn có thể nào lại không hiểu được chứ.
- Đợi một chút.
Đúng lúc này, người còn lại trong bốn người đứng đầu của Trung Thổ Đế Quốc vẫn chưa mở miệng, kim y trung nhân đột nhiên lên tiếng.
Vị kim y trung niên nhân này mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng khí chất vô cùng trầm ổn, so sáng với Hoàng Đế Cơ Vân Lộc của Trung Thổ Đế Quốc chỉ có hơn chứ không kém.
Cơ Trường Tín nhìn về phía hắn:
- Vân Sinh, ngươi còn có gì để nói?
Cơ Vân Sinh thở dài một tiếng:
- Nghiệt duyên, nghiệt duyên a! Ông nội, ta có biện pháp để chứng minh, Cơ Động quả thật cũng chưa bị Đế quốc tìm được hoặc là làm thương tổn gì.
- Sao?
Cơ Trường Tín chợt kinh hãi, nổi giận nói:
- Ngươi đã có cách chứng minh, tại sao không chịu nói sớm?
Trên mặt Cơ Vân Sinh toát ra một tia cười khổ:
- Ông nội, chuyện này quan hệ đến vinh nhục của gia tộc, không phải chuyện bất đắc dĩ, ta thật sự không muốn nói ra.
Trên không trung, Âm Chiêu Dung hừ lạnh một tiếng:
- Bớt làm trò ở đây đi, Bình Đẳng Vương, ta hiện muốn nghe thử xem, ngươi có gì làm bằng chứng?
Đúng vậy, người này tên là Cơ Vân Sinh, nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi, đúng là đương kim Bình Đẳng Vương của Trung Thổ Đế Quốc.
Cơ Vân Sinh hướng về phía hai huynh muội Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung hơi hơi khom người hành lễ:
- Thắng Quan Miện Hạ, Thái Ất Miện Hạ. Chứng cứ của ta rất đơn giản, đó chính là thân thế của Cơ Động. Chỉ sợ ngay cả các ngươi cũng không biết rõ thân thể của hắn đâu. Ta có thể khẳng định, Cơ Động chính là cháu nội ruột của ta. Cũng chính là cháu tổ của ông nội ta.
Nghe xong những lời này của hắn, Âm Chiêu Dung chợt sửng sốt, ngay cả Âm Triêu Dương cũng thoáng nhíu mày lại.
Có Âm Triêu Dương ở đây, hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm một câu cũng không dám nói, chứ đừng nói là Phất Thụy.
- Ngươi nói cái gì?
Cơ Trường Tín giật mình nhìn Cơ Vân Sinh:
- Vân Sinh, chuyện này đến tột cùng là chuyện gì?
Cơ Vân Sinh cười khổ lắc lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một thứ, đúng là khối ngọc bài mà Hoàng Lê Minh đã lấy được từ trên người của Cơ Động:
- Không biết hai vị Miện Hạ đã từng nhìn thấy khối ngọc bài này chưa? Nó chính là từ trên người của Cơ Động. Mặt trên của nó còn khắc tên của Cơ Động. Đồ án Song Sư khắc trên khối ngọc bài này, chính là dấu hiệu đặc thù của nhất mạch Bình Đẳng Vương chúng ta. Chỉ cần khối ngọc bài này, cũng đủ để chứng minh thân thế của Cơ Động rồi. Hắn chính là đứa cháu nội mà ta đã thất lạc nhiều năm nay. Lúc người của Đế quốc truy đuổi gặp hắn, đã lấy được khối ngọc bài này, Nhưng cuối cùng Cơ Động lại chạy thoát. Hắn có được năng lực Phi hành, hai vị Miện Hạ chắc hẳn là chưa biết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tay phải Âm Chiêu Dung vung lên một cái, một đạo hắc diễm đã thổi quét tới, hóa thành một khối quang hoàn, bao bọc lấy khối ngọc bài kia. Mặc dù Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa có năng lực thiêu đốt mãnh liệt, thế nhưng cũng không chút nào thương tổn đến khối ngọc bài. Quang hoàn chợt bay vút lại, nằm trong tay Âm Chiêu Dung. Lúc Cơ Động tu luyện, Âm Chiêu Dung cũng từng nhìn thấy khối ngọc bài này. Bà ta cẩn thận nhìn ngắm một chút, sau đó quăng qua cho Chúc Dung. Chúc Dung xem xong gật gật đầu với bà ta:
- Đúng là thứ trên người của Cơ Động.
Trên mặt đất, Cơ Vân Sinh tiếp tục nói:
- Hai vị Miện hạ, nếu như ta đã biết Cơ Động chính là cháu nội ruột thịt của ta, ta làm sao có thể không toàn lực để truy tìm tông tích của hắn cơ chứ? Càng sẽ không thể nào làm hại đến hắn. Bệ hạ thứ cho ta nói một câu bất kính, những chuyện xảy ra trên Trung Thổ Đế Quốc, còn chưa có chuyện gì mà ta không biết. Bởi vậy, ta có thể khẳng định với hai vị Miện Hạ, cho đến bây giờ, Cơ Động vẫn như trước chưa tìm thấy tông tích. Theo như tin tức cuối cùng mà ta nhận được, nơi cuối cùng mà hắn xuất hiện qua, chính là Nặc Đinh Sâm Lâm.
Âm Chiêu Dung trầm giọng nói:
- Nếu Cơ Động đã là cháu nội ruột của ngươi, vì sao hắn lại là một cô nhi?
Ngay lúc Cơ Vân Sinh mở miệng chuẩn bị giải thích, đột nhiên, một thanh âm trong trẻo chợt từ xa truyền đến:
- Sư mẫu, Cơ Động ở đây, đừng vội gây chiến.
- Cơ Động?
Cái tên khiến cho toàn bộ giới cao tầng của Trung Thổ Đế Quốc phải chấn động chớt xuất hiện, nhất thời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Ngay cả Cơ Trường Tín cũng nhịn không được bay thẳng lên trời, quang mang sáng bóng như kim cương chợt bao phủ thân thể hắn, giẫm chân vào hư không, bước thẳng lên không trung, Hắn chính là dựa và ma lực mạnh mẽ của bản thân đem thân thể mình đẩy lên không trung.
Ngay tại phía Bắc thành của Trung Nguyên Thành, một đạo thân ảnh tựa như lưu tinh đang rất nhanh phóng thẳng về phía này. Cơ Vân Lộc vội vàng hạ mệnh lệnh xuống, ra lệnh cho binh sĩ thu hồi binh khí nhường đường, rất nhanh, đạo thân ảnh kia đã phóng đến gần.
Không hề để ý gì đến đám người của Trung Thổ Đế Quốc, quay đầu nhìn về phía không trung, Cơ Động đột nhiên hướng về phía Chúc Dung và Âm Chiêu Dung quỳ rạp xuống:
- Sư phụ, sư mẫu, Cơ Động khiến các ngài phải lo lắng rồi.
Một cái quỳ này, là hắn thực lòng quỳ lạy. Nam nhi dưới gối có hoàng kim, cao ngạo như Cơ Động lại không chút do dự quỳ xuống như vậy, có thể thấy được sự cảm động trong lòng hắn đến như thế nào.
Chỉ vì mình, sư phụ, sư mẫu thế nhưng lại trở thành đối địch với cả Đế quốc, phần nhân tình này, quả đáng giá một cái quỳ của hắn.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, con ngoan, mau đứng lên đi.
Âm Chiêu Dung nhìn thấy Cơ Động, nhất thời trong lòng vui vẻ, quải trượng lại huơ lên, Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa thổi quét lấy thân thể Cơ Động, mang hắn đặt lên lưng Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà, ngồi ngay sau lưng mình.
Ánh mắt Cơ Vân Sinh sắng quắc nhìn Cơ Động, nói:
- Đến rất đúng lúc, thân thế của Cơ Động kỳ thực là…
Ngay tại lúc vị Bình Đẳng Vương này muốn nói ra thân thế của Cơ Động, trong mắt hắn chợt trào ra vài phần hàn ý, lạnh lùng nói:
- Không cần nói nữa. Ta không muốn nghe, ta chỉ nhớ là từ khi ta hiểu chuyện, ta đã là một cô nhi. Từ nay về sau, ta cũng vẫn như trước là một cô nhi. Ta có sư phụ, sư mẫu, không có cha mẹ thân thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.