Một tay cầm chắc bình pha chế rượu, ánh mắt Cơ Động thế nhưng lại hoàn toàn tập trung trên người Liệt Diễm, cũng không có nhìn xuống bình pha chế, tay phải của hắn cứ như vậy mà bắt đầu lay động. Lần pha chế này, hắn hoàn toàn khác hẳn các lần pha chế rượu trước đây, trước kia khi hắn pha chế rượu, trong lòng hắn ngoài rượu ra căn bản không có thứ gì có thể lọt vào, thế nhưng lần này, bất luận là trong ánh mắt hay trong lòng hắn, cũng chỉ có mình Liệt Diễm mà thôi. Tay phải đang không ngừng lay động, hoàn toàn là điều chế theo bản năng mà thôi. Thế nhưng tại thời điểm này, tình cảm trong nội tâm hắn lại đạt đến một trình độ trước giờ chưa từng có. Trong bình pha chế rượu bằng thủy tinh trong suốt, chất rượu dần dần trộn lẫn vào nhau, biến thành màu đỏ tươi. Bình pha chế rượu không ngừng lay động trong không trung, phát ra quang mang sáng trắng huyễn lệ, tạo thành vô số đường cong hư ảnh đầy màu sắc. Phất Thụy thấy Cơ Động bắt đầu pha chế rượu, cũng không khỏi quay đầu lại nhìn. Khi hắn phát hiện Cơ Động chỉ dùng có một tay để pha chế, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng mà, rất nhanh, ánh mắt hắn đã ngưng đọng lại, nhịn không được phải thốt lên: - Như vậy cũng được sao? Màu đỏ do dịch rượu giữa không trung bắt đầu ngưng tụ lại thành hình. Tuy rằng chỉ dùng có một tay, nhưng động tác của Cơ Động cũng càng lúc càng trở nên nhanh hơn, mọi người chung quanh chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi của bình pha chế rượu chứ không thể nhìn thấy được cánh tay của Cơ Động nữa. Đột nhiên, ánh mắt Cơ Động chợt sáng lên, động tác trên tay hắn cũng chợt trở nên nhanh hơn gấp đôi. Quang mang màu đỏ trong suốt giữa không trung không ngờ lại ngưng tụ thành hình. Cũng không phải hình thành một mặt trời mê hoặc lòng người, mà lúc này đây, màu đỏ trong suốt lại ngưng tụ thành hình trái tim màu đỏ thẫm. Dưới sự chiếu rọi của mấy ngọn đèn Lưu Ly Cung, trái tim màu đỏ thâm kia ngưng tụ lại trên đỉnh đầu của Cơ Động, không ngừng co rút, phóng to ra, giống như là trái tim thật sự đang đập mạnh mẽ vậy. Bình bịch, bình bịch, bình bịch… Thanh âm trái tim đang đập thật sự xuất hiện, cùng với mỗi một lần trái tim lóe lên, co rút và phóng to. Thanh âm trái tim đập nhanh vang lên khắp cả lễ đường. Những người đang khiêu vũ giữa sân nhảy lúc này đã hoàn toàn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu Cơ Động. Lam Bảo Nhi lúc này đã dùng tay che lấy miệng mình. Trong lòng nàng ta chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, nếu mà trái tim này có thể vì mình mà đập mạnh, nàng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Bất quá, cũng chỉ có Lam Bảo Nhi và Cơ Dạ Thương đang đứng bên cạnh mới có thể nhìn ra, thanh âm của trái tim đang nhảy kia, chính là do Cơ Động dùng mũi chân điểm nhẹ vào vách gỗ của quầy rượu mà sinh ra. Nhưng mà, thanh âm kia vang lên hết sức hài hòa với tần suất co đập của trái tim bên trên. Cái này đúng như lời Cơ Động nói vậy, đây là ly rượu mà hắn chưa từng điều chế qua, mà ngay cả thủ pháp này hắn cũng là vừa mới nghĩ ra mà thôi. Thủ pháp này nếu so sánh với thủ pháp Nghệ Xạ Cửu Nhật hay Cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần thì còn xa mới bằng. Thế nhưng về mặt ý nghĩa thì nó lại vượt xa hai thủ pháp kia. Hai mắt Liệt Diễm lúc này đã trở nên sáng rọi như ánh trăng, vẻ mặt vẫn nhu hòa mỉm cười. Tay nàng cũng theo bản năng nắm chặt tay của Cơ Động. Đúng lúc này, đột nhiên một đạo quang mang màu vàng nâu lặng lẽ bay tới, xuyên thẳng qua trái tim màu đỏ tươi trên đỉnh đầu của Cơ Động. Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, trái tim kia lập tức vỡ tan, dịch rượu màu đỏ tươi đổ ào xuống, mang theo băng khối do Lam Bảo Nhi ngưng tụ, đổ đầy lên đầu, lên mặt Cơ Động. Tất cả mọi người ở đây nhất thời đều ngẩn ngơ, không hẹn mà cùng quay lại, ánh mắt hướng về phía luồng quang mang màu vàng nâu kia phóng tới, kịp thời nhìn thấy Cơ Dật Phong đang chậm rãi hạ tay xuống. Gương mặt vốn anh tuấn của Cơ Dật Phong lúc này thoáng có chút vặn vẹo, ánh mắt tràn ngập quang mang ghen tị, oán giận, đủ lại cảm xúc. Lúc Dạ Tâm bỏ đi, cả người hắn đã ngây dại ra đứng đó. Lúc Cơ Động pha chế rượu, hắn cũng bị hấp dẫn, nhìn lại, Nhìn thấy Liệt Diễm, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với Dạ Tâm, lúc này đang mỉm cười với Cơ Động. Hắn nhớ lại chuyện lúc nãy giữa mình và Dạ Tâm, sự ghen tị trong tâm trí hắn nhất thời bốc lên đến đỉnh điểm, rốt cuộc nhịn không được, ra tay phá hủy một màn hoàn mỹ trước mắt kia. Luồng hoàng quang khi nãy đúng là do hắn phát ra. - Khốn kiếp. Phất Thụy giận dữ quát lớn một tiến, bước tới một bước, đã vọt thẳng tới chỗ của Cơ Dật Phong. Ngay thời khắc này, trong ánh mắt của tất cả các đệ tử Âm Dương Học Đường đều toát ra vẻ tức giận cùng với luyến tiếc. Cho dù là những người bình thường có giao tình khá tốt với Cơ Dật Phong cũng không ngoại lệ. Thủ pháp pha chế rượu của Cơ Động, trong mắt bọn họ cũng hoàn mỹ giống như Liệt Diễm vậy, tận mắt chứng kiến sự hoàn mỹ này lại bị kẻ khác phá tan, bọn họ làm sao lại không căm phẫn cơ chứ? Huống chi, cái này là Cơ Động pha chế rượu cho Liệt Diễm, cũng không đụng chạm hay có quan hệ gì tới Cơ Dật Phong cả. Một bức tường đá thật lớn đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn ngăn cách Cơ Dật Phong và Phất Thụy. Thanh âm lạnh như băng của Cơ Dật Phong vang lên: - Phất Thụy, ngươi đừng quên, Học viện không cấm khiêu chiến, nhưng lại cấm tiến hành thi đấu riêng. Ngươi dám đụng đến ta, đừng nói là ngươi chịu không nổi, cho dù là Chúc Dung Đổng sự có muốn bênh vực ngươi cũng không nổi đâu. Ta chẳng qua chỉ phá vỡ một bình pha chế rượu mà thôi. Oanh… Bức tường đá dày hơn một thước kia trước mặt Lôi Đế Phất Thụy chẳng khác nào một mảnh giấy vậy, ầm ầm vỡ tan: - Ta mặc kệ cái gì mà nội quy học viện, Cơ Dật Phong, ta chướng mắt ngươi lâu lắm rồi. Đừng tưởng rằng ngươi là cháu nội đích tôn của Đương kim Trung Thổ Đế Quốc Hoàng Đế là ta không dám làm gì ngươi. Cùng lắm là ta xử lý ngươi xong sẽ thoát ly Thiên Can Học Viện. Trong không gian rộng lớn, Lôi lực khủng bố điên cuồng ngưng tụ, toàn bộ các ngọn đèn Lưu Ly Cung đều đã bắt đầu lóe lên. Mặc dù bản thân nó không phải là do lôi điện đốt sáng, thế nhưng dưới sự ảnh hưởng của ma lực Lôi nguyên tố cuồng bạo, không ngờ bọn chúng cũng sinh ra tình trạng ma lực không ổn định. - Sư huynh, dừng tay lại. Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp mà lạnh như băng, tựa như thanh âm phát ra từ địa ngục đột nhiên vang lên. Phất Thụy lúc này đã phóng xuất ra Dương Miện Lôi Thuộc tính sáu quan của mình, thế nhưng nghe được thanh âm này, hắn cũng dừng lại động tác của mình. Ánh mắt của Phất Thụy cùng với Cơ Dật Phong đồng thời quay lại nhìn về phía nơi phát ra thanh âm kia. Đầu, mặt dính đầy rượu màu đỏ tươi, Cơ Động nhìn qua hết sức chật vật. Lúc này hắn đã buông tay Liệt Diễm ra, bởi vì hắn sợ rượu trên người mình đổ xuống sẽ làm dơ tay của Liệt Diễm. Nếu nói khi pha chế rượu, ánh mắt của hắn là nóng bỏng như lửa, như vậy, hiện tại lúc này, ánh mắt hắn giống như là khối băng vĩnh cửu từ thời thượng cổ vậy, tràn ngập hàn ý vô tận. - Tiểu Cơ Động… Liệt Diễm nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng. Cơ Động quay đầu lại, miễn cưỡng nở một nụ cười với Liệt Diễm, ra vẻ không có việc gì. Sau đó hắn kiên quyết, dứt khoát xoay người, sãi bước hướng về phía Cơ Dật Phong. Liệt Diễm thoáng ngẩn người một chút. Những chuyện phát sinh tối nay, hết thảy nàng cũng không có ngờ tới. Nàng không thể tin nổi, chính mình lại làm cho Cơ Động kích động đến như vậy, càng không thể nào ngờ được, chính mình cùng hắn tham gia vũ hội, lại làm cho lòng mình hưng phấn đến như vậy, cũng không nghĩ ra Cơ Động sẽ bày ra thủ pháp pha chế rượu như thế. Lúc mà Cơ Động dứt khoát, kiên quyết xoay người bước về phía Cơ Dật Phong, Liệt Diễm phát hiện ra, chính mình tựa hồ càng ngày càng không khống chế Cơ Động được nữa. Từ sau chuyện của Chu Tước, Cơ Động tựa hồ như không còn nghe lời nàng như đệ tử nghe lời sư phụ nữa. Nhưng mà, càng như thế, nàng lại càng dễ dàng bị sự bá đạo của Cơ Động thu hút nhiều hơn. - Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định không bỏ qua cho hắn đâu. Điện quang trong mắt Lôi Đế bắn ra bốn phía. Nhìn thấy cặp mắt tràn ngập nộ quang của hắn, Cơ Dật Phong lúc này đã tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng hối hận. Hắn quả thật không ngờ, trong mắt Lôi Đế, vị tiểu sư đệ này lại quan trọng đến như thế. Nhưng mà, mọi chuyện cũng đã lỡ làm rồi, hối hận cũng không có tác dụng gì nữa. - Sư huynh, chuyện này để tự ta xử lý đi. Cơ Động đi đến trước mặt Phất Thụy, gật gật đầu với hắn. Phất Thụy sửng sốt một chút, lửa giận trong mắt dần dần nguôi lại, bởi vì hắn phát hiện, hàn quang lóe lên trong mắt Cơ Động ngay cả hắn cũng có chút không rét mà run. Thầm nghĩ trong lòng, tiểu sư đệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì. Cơ Động xoay người lại, nhìn về phía Cơ Dật Phong, lúc này bởi vì Cơ Dật Phong khi nãy bị Lôi Đế gây ra áp lực quá lớn, đã phóng xuất ra Dương Miện của mình. Năm quan, bốn khỏa rưỡi Miện Tinh, đại diện cho thực lực cường hãn năm mươi chín cấp Mậu Thổ Hệ Đại Tông Sư. Mặc dù là còn chênh lệch không biết bao nhiêu lần so với Phất Thụy, sáu mươi chín cấp, nhưng trong toàn bộ đệ tử của Âm Dương Học Đường, thực lực của hắn cũng là người đứng thứ hai, ngay sau Phất Thụy. Đưa lau lau đám rượu đang chảy trên mặt, Cơ Động lạnh lùng nói: - Cho ta biết lý do. Cơ Dật Phong cười lạnh một tiếng: - Cần lý do sao? Ta thấy ngươi chướng mắt, cái này có tính là một lý do được không? Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi đạy bao nhiêu cấp? Hai quan hay là ba quan? Cũng đòi học theo bộ dáng của Lôi Đế? Dựa vào cái gì mà bao nhiêu nữ nhân tuyệt sắc trên thế gian đều phải theo hai sư huynh đệ các ngươi? Dạ Tâm cho tới bây giờ cũng không chịu thân thiết với ta, còn không phải bởi vì trong lòng nàng ta vẫn còn hình bóng của Phất Thụy hay sao? Ngươi cho ngươi là ai chứ? Bất quá chỉ mới gia nhập vào Âm Dương Học Đường, đã có được nữ nhân tuyệt mỹ như thế? Ngươi nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì? Cơ Động cũng không có tức giận, chỉ là gật gật đầu với Cơ Dật Phong: - Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta dựa vào cái gì. Vừa nói, hắn vung tay phải lên, leng keng một tiếng, khối lệnh bài có chứa chữ Bốn mươi chín đặc biệt đã rớt xuống mặt đất làm bằng đá cẩm thạch đen. Hắn nói như chém đinh chặt sắt: - Vị trí bốn mươi chín đặc biệt, Hỏa Hệ Cơ Động khiêu chiến với ngươi. - Tiểu sư đệ, không được. Phất Thụy khẩn trương hẳn lên, hắn làm thế nào cũng không ngờ tới Cơ Động lại kiên cường đến như vậy. Cơ Dật Phong cũng ngây ngẩn cả người: - Ngươi khiêu chiến ta? Vị trí bốn mươi chín đặc biệt mà dám khiêu chiến với vị trí số hai đặc biệt? Phất Thụy nắm chặt bả vai Cơ Động: - Tiểu sư đệ, mau mau thu lại lệnh bài của ngươi đi, đây không phải là chuyện đùa. Hắn đang không tìm ra lý do để đối phó với ngươi đó, đừng cấp cho hắn cơ hội. Cơ Động quay đầu nhìn về phía Phất Thụy, bình tĩnh nói: - Sư huynh, thực lực ta tuy không mạnh mẽ lắm, nhưng mà, nếu có người nào đó dám trước mặt ta vũ nhục người yêu của ta, nếu mà ta còn không lên tiếng đáp lại, ta đây chẳng phải cũng giống như hắn, chỉ là một tên rùa đen co đầu rút cổ hay sao? Ngươi đừng ngăn cản ta nữa, nếu không, đừng nói đến tình sư huynh đệ nữa. - Ngươi nói ai là rùa đen rút đầu? Cơ Dật Phong bị nói trúng tim đen, nhất thời tức giận, toàn thân run rẩy. Mà trên thực tế, mọi người ở đây đều hoàn toàn hiểu rõ Cơ Động đang nói đến ai. Khi mới bắt đầu vũ hội, đối mặt với áp lực do Phất Thụy mang đến, Cơ Dật Phong đã lùi bước, để mặc Dạ Tâm chạy ra ngoài. Mà lúc này, Cơ Động chỉ mới mười mấy tuổi, lại lấy vị trí bốn mươi chín đặc biệt để khiêu chiến với hắn, vị trí thứ hai đặc biệt. Chỉ so sánh đối lập đơn giản như thế, mọi người đã rõ ràng được rất nhiều chuyện. - Giỏi, giỏi, giỏi. Cơ Dật Phong xoay người, cầm lấy lệnh bài Cơ Động mới quăng ra: - Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi. Dựa theo quy tắc khiêu chiến trước giờ của Âm Dương Học Đường, khi hai người chênh lệch nhau trên mười vị trí, phương thức khiêu chiến, thời gian, địa điểm do người có vị trí thấp hơn quyết định. Cơ Động lạnh lùng nói: - Địa điểm khiêu chiến, ngay tại đây, thời gian khiêu chiến, ngay bây giờ, phương thức chiến đấu, tấn công lẫn nhau, từng người một tiến hành công kích người kia, người bị công kích không được né tránh, chỉ có thể phòng ngự, hai bên cứ thay phiên nhau tiến hành, đến khi nào có một bên ngã xuống thì mới chấm dứt. Cơ Động chứng tỏ cho tất cả các đệ tử của Âm Dương Học Đường biết cái gì gọi là đơn giản, cuồng bạo. Phương thức khiêu chiến của hắn, không thể nghi ngờ là phương thức đơn guản nhất, cuộc chiến lại sắp sửa tiến hành luôn. Mội người ở đây không khỏi thót tim lo cho hắn. Dù sao, vị trí hai người trong Âm Dương Học Đường cũng chênh lệch nhau hơn bốn mươi bảy cấp a! Tuy rằng bọn họ cũng không biết thực lực của Cơ Động có thể đạt đến trình độ nào, chỉ có thể khẳng định là, so sánh với Cơ Dật Phong trước mắt, hắn tuyệt đối là chênh lệch không nhỏ. Hơn nữa, phương thức mà hắn lựa chọn khiêu chiến không thể nghi ngờ là rất có lợi cho Cơ Dật Phong. Mậu Thổ Hệ am hiểu nhất chính là phòng thủ, phản kích, trực tiếp khắc thủy, gián tiếp khắc hỏa, có thể áp chế được Cơ Động không có đến nửa phần cơ hội. Cơ Dật Phong cũng lấy ra khối lệnh bài thân phận của mình, cùng với khối lệnh bài của Cơ Động đưa đến trước mặt của mặt của Phất Thụy: - Phất Thụy, ngươi là thủ tịch của Âm Dương Học Đường, nơi này không có lão sư, xin mời ngươi làm người chứng kiến trận khiêu chiến này đi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn Trong Âm Dương Học Đường, những đệ tử cấp bậc thấp tiến hành khiêu chiến với đệ tử cấp bậc cao, cho dù là các Đổng sự cũng không thể ngăn cản được. Đây là quy củ đã áp dụng mấy trăm năm nay, lúc này cho dù Phất Thụy có lo lắng thế nào cũng không làm gì được. Tiếp nhận lệnh bài mà Cơ Dật Phong đưa đến, Phất Thụy thấp giọng nói: - Nếu ngươi không muốn chết, thì không được đả thương tiểu sư đệ của ta. Nếu không mà nói… Trên người Lôi Đế tản mát ra một lực áp bách cường đại, làm cho tâm trí điên cuồng lúc nãy của Cơ Dật phong cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Cơ Động khiêu chiến với hắn mà nói, hắn thắng cũng không oai phong, nếu thật sự làm cho Cơ Động bị thương, chỉ sợ Lôi Đế trước mắt cũng sẽ không bỏ qua cho mình. - Cơ Động, ngươi lại đây. Thanh âm như nhạc trời của Liệt Diễm lúc này lại vang lên, Cơ Động quay đầu lại nhìn nàng, thoáng do dự một chút, nhưng vẫn bước lại. Đi đến trước mặt Liệt Diễm, trong mắt Cơ Động lóe lên quang mang kiên quyết: - Liệt Diễm, không cần khuyên can ta, ta biết mình đang làm gì mà. Không ai được phép vũ nhục ngươi, cho dù là thần cũng không được. Liệt Diễm mỉm cười: - Ta nói là ta muốn ngăn cản ngươi khi nào? Nếu ta thật sự không muốn ngươi tiến hành trận chiến này, ta cũng không dùng lời nói mà khuyên can ngươi. Ngươi nhớ những lời ta nói đây. Vừa nói nàng vừa khẽ khom người, nói khẽ bên tai Cơ Động cái gì đó. Nghe những lời Liệt Diễm nói, Cơ Động cảm thấy sửng sốt một chút, ngay sau đó chậm rãi gật gật đầu, hàn quang trong mắt lại có thêm một chút gì đó. Rất nhanh, Liệt Diễm đã nói xong, không đợi Cơ Động phản ứng lại, nàng nhẹ nhàng nói: - Ngươi biết không,… Tiểu Cơ Động, ngươi là nam nhân đầu tiên vì ta mà chiến đấu. Ta đợi ngươi chiến thắng trở về, nói cho ta biết, ly rượu hoàn mỹ ngươi vừa pha chế khi nãy có tên là gì. Ánh mắt lạnh như băng của Cơ Động lại một lần nữa trở nên nóng bỏng, chỉ khác với trước đây chính là, lúc này sự nóng bỏng trong mắt hắn lại có thêm vài phần khí tức cuồng dã. Quay người lại, ngẩng đầu bước về phía của Cơ Dật Phong. Lúc này trong lòng Cơ Dật Phong còn có chút do dự, chỉ là hắn đã đáp ứng khiêu chiến rồi, không thể thu hồi được nữa. Phất Thụy là kẻ hắn không dám đắc tội, trên Thánh Tà Chiến Trường, Phất Thụy có quan hệt mật thiết đến tính mạng của chính hắn. Làm ra tư thế mời thỉnh về phía Cơ Động: - Ngươi bắt đầu trước đi. Ánh mắt Cơ Động sáng rực lên, hay tay hắn chậm rãi từ hai bên thân thể nâng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]