Diệp Hàm và Triệu Lượng sau khi nghe được lời Lãnh Dương nói dược vật đối với thi độc vô dụng thì đều nhíu mày, sau đó nhìn vết thương trên người mình, quả nhiên miệng vết thương bị cương thi cào trúng có màu đen, máu chảy ra cũng là màu đen, xem ra đúng như lời Lãnh Dương nói, sau khi bị cương thi cào trúng không chỉ đơn thuần là bị thương ngoài da mà còn trúng phải thi độc. Mặc dù trúng độc nhưng Diệp Hàm thấy biểu tình của Lãnh Dương bình tĩnh như vậy thì cô đã biết nhất định Lãnh Dương có biện pháp. Vì vậy cô nhìn thẳng vào mắt Lãnh Dương mà hỏi: "Cô có biện pháp hoá giải thi độc phải không?" "Theo như tôi được biết, muốn hoá giải thi độc thì chỉ có thể dùng gạo nếp và chu sa, mà tôi không mang theo hai thứ này, mọi người có ai mang theo sao?" Cao Na nói xen vào, nàng thật sự có chút hối hận vì bản thân mình sơ suất, nàng nghĩ rằng bên trong mộ cổ sẽ có pháp trận, có ác quỷ nhưng lại không nghĩ đếnở trong mộ sẽ gặp phải cương thi, cho nên một món đồ để đối phó với cương thi nàng cũng không chuẩn bị. Lãnh Dương cười cười, lấy một hộp thuốc bên trong balo ra, bên trong hộp thuốc chứa một tuýp bằng nhựa, "Mọi người qua đây, mau tới bôi thuốc, thi độc nếu không nhanh chóng hoá giải, không chỉ... có thể lấy mạng của mọi người, mà còn có thể biến mọi người thành cương thi." "Lợi hại như vậy?" Triệu Lượng rất kinh ngạc, anh ta chỉ cho rằng trúng thi độc sẽ chết, không nghĩ tới sẽ bị biến thành cương thi. "Cô đang hù chúng tôi sao!?" Triệu Lượng có chút không tin được. "Là thật đó, sau khi trúng thi độc tay chân sẽ dần dần mất đi cảm giác, sau đó trở nên cứng đờ, cuối cùng sẽ biến thành cương thi." Cao Na thấy Triệu Lượng không tin thì vội vàng giải thích. "Lợi hại như vậy thì nhanh chóng bôi thuốc thôi, tôi thà tình nguyện chết đi chứ cũng không muốn biến thành cương thi gì đó." Triệu Lượng mau chóng cởi áo, lộ ra cánh tay cùng mấy chỗ đã bị cào trúng khi nãy. Lãnh Dương nặn từ trong tuýp thuốc ra một chất dính màu đỏ... "Đây là cái gì?" Diệp Hàm cảm thấy kỳ quái, nhịn không được mà hỏi. "Cái này thật ra chính là bột nếp trộn với chu sa, dùng nước sạch quấy lên mà thành, ướt một chút làm thuốc bôi thì sẽ dễ sử dụng hơn, cũng có thể dính chặt vào vết thương hơn." Lãnh Dương vừa bôi thuốc cho Triệu Lượng vừa nói, tuy nhiên vật này có tác dụng đối với thi độc thì chỉ là lời nói của người xưa, còn cụ thể như thế nào thì nàng cũng không rõ lắm, nếu như thuốc không có tác dụng thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận. Sau khi Triệu Lượng bôi thuốc xong thì rất tự giác đi sang một bên, quay lưng về phía các nàng, anh ta cũng biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn. Bởi vì Cao Na chỉ bị một con cương thi tập kích nên nàng chỉ bị một vết thương trên cánh tay, còn trên người Diệp Hàm thì lại tương đối đa tư đa thải*, trên hai cánh tay có hơn 7-8 vết thương, có một số vết thương vừa dài vừa sâu, trừ bỏ một số vết thương bên ngoài thì trên vai cô còn có một mảng lớn máu ứ đọng, đoán chừng là do đụng vào tường mà có, Lãnh Dương nhìn thấy vết thương khắp người Diệp Hàm mà cảm thấy đau thay cho cô, mà Diệp Hàm thì lại chịu đựng không rên một tiếng nào, Lãnh Dương cảm thấy Diệp Hàm thật rất nhẫn nại, một cô gái không cần thiết phải quá kiên cường như vậy, thời điểm nào cần phải kêu đau thì cũng vẫn có thể kêu một chút. * Đa tư đa thải(nguyên văn 多姿多彩): nhiều màu sắc, đa dạng... Lãnh Dương chỉ nhìn thấy Diệp Hàm kiên cường, kỳ thực vết thương trên người nàng cũng không ít, chỉ là những vết thương sau lưng chính nàng cũng không nhìn thấy mà thôi. Lãnh Dương và Diệp Hàm ngoại trừ bị cương thi cào trúng bên ngoài thì còn bị trúng phải đòn nghiêm trọng, nôn ra máu, cho nên họ còn phải uống vào thuốc trị nội thương, thật sự mà nói hiện tại ngực của các nàng vẫn còn đang cảm thấy có chút đau âm ỉ, hít thở không thông, các nàng biết tuy rằng ngoại thương đau thế nhưng cũng không thể so với nội thương trí mạng, cho nên bọn họ cảm thấy cần phải nghĩ ngơi một chút, để cho khí tức thông thuận rồi mới có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong, nếu không... rất có khả năng sẽ có một số chuyện khiến cho khí huyết quay cuồng mà tiếp tục nôn ra máu, đây là việc ảnh hưởng đến tính mạng, không thể xem thường. "Tình hình vết thương của mọi người như thế nào? Có nặng lắm không?" đợi các nàng bôi xong thuốc Triệu Lượng mới tiến đến hỏi, tuy là vừa rồi anh ta vội vàng lo đối phó với cương thi, không nhìn thấy các nàng nôn ra máu nhưng anh ta thấy sắc mặt của Diệp Hàm và Lãnh Dương tái nhợt, môi không có chút máu, lại có vẻ hơi mệt mỏi, cho nên có chút lo lắng cho thương thế của các nàng. "Cô thấy thế nào?" Diệp Hàm không trả lời mà lại quay sang hỏi Lãnh Dương, bởi vì cô nhìn thấy thương thế của Lãnh Dương tương đối nghiêm trọng, cô có chút lo lắng, bọn họ chỉ mới ở lối vào cổ mộ mà đã bị thương thành như vậy, không biết bên trong mộ còn điều gì đang chờ đợi, cô thật sự không muốn chứng kiến bất kì ai trong số họ phải chết ở trong mộ cổ, hiện tại nhìn Lãnh Dương rõ ràng trước đó đã mất một lượng lớn máu, hiện tại còn có thêm nội ngoại thương, cô thật có chút muốn ngăn cản Lãnh Dương tiếp tục đi sâu vào trong mộ, thế nhưng cô biết cô không thuyết phục được Lãnh Dương, hơn nữa để cho Lãnh Dương một mình quay lại đường cũ cô cũng có chút không yên lòng, bởi vì muốn trở về theo đường cũ thì còn phải gặp thuỷ quỷ và dơi hút máu. "Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là được rồi." Thể chất của Lãnh Dương từ trước đến nay đều không tệ, nếu không... nàng thật sự cũng không thể đi vào trong nữa rồi, thế nhưng đã đi đến nơi đây rồi thì mặc kệ là quay trở về hay đi sâu vào trong thì cũng phải tốn rất nhiều thể lực, đã như vậy, còn không bằng cùng với mọi người đi vào bên trong! Mọi người quyết định nghỉ ngơi ở chỗ này, chờ cho thể lực khôi phục rồi mới tiếp tục đi, tình huống của Triệu Lượng và Cao Na tương đối tốt hơn, vì vậy nghỉ ngơi một lúc thì tiếp tục tìm đường ra khỏi thạch thất, nhưng bọn họ đã lục tung toàn bộ thạch thất lên vẫn không phát hiện bất kỳ cơ quan hay cửa ngầm nào ngoại trừ cái quan tài bằng đá kia, chẳng lẽ đường vào mộ giấu ở trong quan tài đá? Triệu Lượng và Cao Na quay trở về nơi Lãnh Dương nghỉ ngơi, nói cho các nàng biết ý nghĩ của hai người họ, Lãnh Dương và Diệp Hàm nghe xong thì nhìn nhau, cảm thấy điều này không phải là không có khả năng. Hai người đã nghỉ ngơi được một lúc, khí tức đã thông thuận hơn rất nhiều, vì vậy đứng lên, bốn người cùng đi đến trước quan tài đá. "Thế nào? Có muốn mở ra xem thử không?" Triệu Lượng hỏi. Kỳ thực trong lòng mọi người đều có chút lo lắng bên trong quan tài này có thứ gì đó lợi hại, cho nên cũng không dám tuỳ tiện mở ra, nhưng nếu như không mở ra thì cũng không biết được lối vào mộ có phải giấu bên trong hay không, bọn họ có chút xoắn xuýt. "Ừm, nhưng mà trước tiên hãy chờ một chút, chúng ta nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, phải chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu." Lãnh Dương cảm thấy theo lý thì bên trong quan tài này sẽ không có cương thi, nếu không... vừa rồi sẽ cùng mười con cương thi kia phá quan ra để công kích bọn họ, nhưng nếu bên trong không phải là cương thi thì sẽ là thứ gì? Bốn người tiếp tục nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, sau đó nạp đầy đạn vào súng lục, trong tay mỗi người cầm một cái Hoạ Ấn Phù, đeo mặt nạ phòng độc, sau đó tới trước quan tài đá, chuẩn bị mở nắp, nhưng đột nhiên Lãnh Dương lại bị hình ảnh điêu khắc bên trên quan tài đá hấp dẫn, vì vậy kêu mọi người dừng tay lại, bản thân lại tiến lại gần tỉ mỉ xem xét, bởi vì nàng biết được người cổ đại rất thích dùng hình vẽ để ngụ ý, đặc biệt bên trong mộ thường khắc lên một ít câu chuyện cuộc đời của chủ mộ, hoặc là một ít bí mật không muốn cho người khác biết, muốn những câu chuyện đó sẽ theo người đó chôn xuống đất, sau đó chờ đến khi được người có duyên phát hiện, nhưng đây cũng chỉ là một số ít người, đại đa số chủ mộ không hy vọng bị người khác phát hiện được bí mật không muốn người khác không biết của mình, nên sẽ giết chết toàn bộ người xây mộ, lại sắp đặt rất nhiều cơ quan bên trong mộ để ngăn người ngoài xâm nhập. Mọi người thấy Lãnh Dương ghé sát vào để nhìn quan tài đá thì cảm thấy rất kì quái, cũng bắt chước Lãnh Dương nhìn vào quan tài, thấy bên trên quan tài có điêu khắc một ít hình ảnh, có bức khắc bên trong quan tài có một người đang nằm, có bức lại chỉ vẽ một cái quan tài trống rỗng, có bức lại khắc rất nhiều binh sĩ mặc áo giáp chỉnh tề xếp hàng, có bức khắc một người trên đầu đội vương miện và một người mặc đạo bào đứng cùng một chỗ, cả bọn Lãnh Dương đều đoán được hai người kia nhất định là Tần Thuỷ Hoàng và quốc sư. "Những bức hoạ này có ý nghĩa gì?" Triệu Lượng xem nhưng không rõ. "Tôi đoán người bên trong quan tài này chính là quốc sư, nhưng không hiểu vì sao lại có một bức lại là một cái quan tài rỗng." Lãnh Dương cảm thấy kì quái, quan tài rỗng là chỉ điều gì? Chẳng lẽ nói trong quan tài đá này trống rỗng? Nhưng nếu thật sự trống rỗng thì cần gì phải khắc ra như thế? Trừ khi nó tượng trưng cho một ý nghĩa nào đó. "Mọi người xem, chỗ này còn vẽ một cái Anh Nhi Trủng". Cao Na chỉ vào một hình vẽ để mọi người xem. Tất cả mọi người tiến đến, nhìn thấy hình ảnh một cái Anh Nhi Trủng đặt trên một tế đàn, phía trước tế đàn có một người ăn mặc kiểu Đạo gia, hai tay duỗi thẳng lên trời, giống như là đang muốn thực hiện một pháp thuật gì đó, mà bên cạnh tế đàn chính là một người đầu đội vương miện, tiếp sau bức hoạ này là một hình vẽ tương tự, chỉ khác một điều là hình ảnh người đội vương miện kia trở nên rất nhạt, chỉ dùng một chút đường gạch ngắt quãng để phác hoạ ra đường nét của một người mà thôi. "2 bức hoạ này có ý gì? Tại sao ở bức hoạ thứ 2 Tần Thuỷ Hoàng chỉ được phác hoạ bằng những nét đứt quãng?" Diệp Hàm cũng cảm thấy kỳ quái, lẽ ra một đế quân không nên được vẽ ra giống như thế, chẳng lẽ không sợ bị chém đầu sao? Thực sự không rõ những bức hoạ này muốn nói lên điều gì! Lãnh Dương cũng lắc đầu, thứ tự sắp xếp của những bức hoạ này có chút loạn, nội dung lại quá đơn giản, đơn giản đến mức muốn đoán cũng không đoán ra được nó biểu đạt cái gì, xem ra quốc sư cũng đề phòng người khác nhìn thấy những bức hoạ này rồi tiết lộ bí mật ra ngoài, cho nên mới điêu khắc những thứ khiến người khác nghĩ rằng bản thân mình đã hiểu nhưng cũng tựa như không hiểu, nếu không muốn người khác biết thì cần gì phải điêu khắc ra! Điều này không phải là khiến cho người ta nhìn mà trong lòng ngứa ngáy khó chịu hay sao! Mọi người thấy những hình ảnh trên quan tài đá không có những tin tức mà họ muốn biết thì có chút thất vọng, xem ra bọn họ vẫn phải mở quan tài đá ra mới biết được bên trong chứa cái gì. Bốn người lại bắt đầu đẩy nắp quan tài đá ra, nắp quan tài rất nặng, sức của bốn người chỉ khiến nắp quan tài chậm rãi mở ra, từng chút từng chút một lộ ra khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, khi khe hở lớn khoảng chừng một bàn tay, Lãnh Dương kêu mọi người dừng lại, cẩn thận chậm rãi tiến đến khe hở quan tài đã bị mở ra, dùng đèn pin soi vào bên trong để quan sát, nhìn thấy quần áo và đồ dùng hằng ngày, đây không phải là một quan tài rỗng, nếu như quan tài không rỗng thì bên trong có thể có đường đi sao? Lãnh Dương có chút thất vọng. "Nhìn thấy cái gì?" Triệu Lượng hỏi, "Có thấy lối đi nào hay không?" Lãnh Dương lắc đầu "Là một quan tài thật sự." "Cái gì? Không thể nào? Lẽ nào đường đi nằm bên dưới quan tài đá?" Triệu Lượng cảm thấy anh ta đã tìm toàn bộ thạch thất cũng không tìm thấy đường đi, cho nên nếu như trong quan tài đá này không có che giấu đường đi thì đường đi cũng có thể có quan hệ với quan tài đá này. Một câu nói vô tình của Triệu Lượng lại đánh thức được ba người còn lại, "Đúng, tại sao tôi lại bỏ quên điều này, thông thường trong mộ đều phải đề phòng bọn trộm mộ, cho nên đường vào lăng mộ sao có thể nhìn thấy ngay khi mở nắp quan tài?" Giọng nói của Lãnh Dương mang theo chút kinh hỉ, bởi vì những người trộm mộ khi vào trong mộ thất chỉ cần nhìn thấy cửa thì sẽ đều mở hết ra để lấy trộm vật bồi táng, cho nên chủ mộ sao có thể ngốc đến mức để đường vào sâu trong mộ thất nằm ngay trước mắt? "Chúng ta cứ từ từ tìm cho thật kĩ, xem có cơ quan gì đó không." Lãnh Dương để mọi người cùng nhau đi tìm, nàng đoán nếu như lối vào mộ thực sự được giấu bên dưới cái quan tài đá này thì những nơi gần đây nhất định sẽ có cơ quan. Nhưng bọn họ tìm khắp nơi quanh quan tài đá vẫn không phát hiện bất cứ cơ quan nào. "Chẳng lẽ là nằm bên trong quan tài?" bởi vì hiện tại chỉ còn bên trong quan tài đá là bọn họ còn chưa tìm. Không còn biện pháp, bốn người chỉ có thể tiếp tục đẩy nắp quan tài ra, đẩy ra khoảng một cánh tay, mọi người mới thấy rõ được bên trong quan tài có cái gì, chỉ có một bộ áo mũ chứ không có thi thể, thì ra đó chỉ là một mộ chôn quần áo và di vật. Trong quan tài là một bộ đạo phục của nam, bởi vì đã lâu đời nên đạo phục đã trở nên mục nát, nếu như bị gió thổi qua thì có thể tan ra thành bột. Bốn người không nghĩ ra tại sao bên trong quan tài đá này chỉ có một bộ đạo phục mà lại không có thi thể, không biết cái quan tài này là chôn quần áo và di vật của ai? Huống hồ đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại cũng không thể nào khảo chứng được, đoán chừng cũng chỉ có những người trong cuộc mới biết. Hơn nữa bọn họ cũng không phải nhà khảo cổ, không cần thiết phải miệt mài theo đuổi điều này. Bên trong quant tài ngoại trừ áo mũ thì không có những thứ khác, bốn người dùng sức đẩy toàn bộ nắp quan tài ra, lấy đèn pin tìm tòi tỉ mỉ từng chút một bên trong quan tài, không bỏ qua một góc nhỏ nào, bởi vì đây chính là hi vọng cuối cùng của họ. "Cũng không có! Làm sao bây giờ?" Triệu Lượng lại hỏi, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy thất vọng, lẽ nào bọn họ chỉ có thể đi được đến đây rồi lại phải quay về đường cũ? Vậy chẳng phải những cực khổ trước đó của hộ đều là uổng phí hay sao? Lãnh Dương cảm thấy nhất định bọn họ đã bỏ sót chỗ nào đó, bởi vì bọn họ đã vào bên trong mộ cổ, không có khả năng chỉ đi đến đây thì lại không còn đường nữa, cho nên cô giật mình, quay người bước vào trong quan tài đá, Diệp Hàm cả kinh muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, không có biện pháp nên cô cũng chỉ có thể nói một câu "Cô cẩn thận một chút" Chiều cao của quan tài đá cỡ nửa người, Lãnh Dương ngồi xốm xuống, từ từ dùng tay sờ vòng quanh vách quan tài, thỉnh thoảng lại gõ gõ vài cái, nhưng vẫn chưa phát hiện có gì lạ, trong lòng cũng cảm thấy rất kì quái, khẽ nhíu mày. Trong lòng thầm nghĩ điều này thật sự không có khả năng, đến cùng là bản thân mình đã bỏ quên điều gì? Bỗng nhiên tầm mắt của nàng rơi vào trên đạo phục, thật lâu cũng không dời đi "Đưa cho tôi mượn cuốc leo núi" Lãnh Dương bỗng nhiên nói. Triệu Lượng nghe được vội vàng đưa cuốc cho Lãnh Dương, "Có phải cô phát hiện ra điều gì hay không?" tâm trạng vừa mới thất vọng lại dấy lên một tia hy vọng. Lãnh Dương dùng cuốc gạt một phần đạo phục ra, sau đó đeo bao tay vào, gõ nhẹ lên đáy quan tài, nghe được âm thanh truyền đến, cả bốn người đều cảm thấy rất vui mừng, quả nhiên bên dưới này là một thông đạo, chỉ là không biết phải mở ra lối đi này bằng cách nào? Lãnh Dương gạt toàn bộ đạo phục qua một bên, nhìn bên dưới cũng không thấy có cất giấu cơ quan gì, bất quá nghĩ lại thì cũng thật bình thường, nếu như vậy thì bọn trộm mộ cũng quá dễ dàng tìm ra thông đạo rồi. Lãnh Dương dùng tay vuốt dọc theo rìa của đáy quan tài, cuối cùng cũng để nàng phát hiện ra một khe hở giữa đáy và vách quan tài, khe hở nhỏ đến mức khó có thể nhận ra được, trong đầu có một ý nghĩ xẹt qua, thật sự rất mừng rỡ, khó trách vì sao bọn họ tìm mãi mà không thấy được cơ quan, bởi vì căn bản là không có cơ quan. "Tìm được rồi." Lãnh Dương đứng lên, vẻ mặt hưng phấn. "Thật sự? Vậy thì tốt quá, ở đâu vậy?" Tiếng nói của Triệu Lượng cũng lộ ra vui mừng. Trong lòng Diệp Hàm và Cao Na cũng cảm thấy kích động, tràn đầy mong đợi mà nhìn Lãnh Dương, chờ Lãnh Dương nói cho họ biết làm thế nào để mở ra được thông đạo vào mộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]