Âu Dương Hào biết gì đều nói cho Lãnh Dương nghe, những cái khác vẫn phải dựa vào bản thân nàng. Từ trước đến giờ Âu Dương Hào không can thiệp vào công việc của nàng, nhưng lần này, Âu Dương Hào lại hi vọng nàng đừng nhận vụ kiện này, giữ khoảng cách với vụ án đặc biệt này càng xa càng tốt, trước hết không nói đến cái Anh Nhi Trủng quỷ dị kia, chỉ riêng Huyết Chú, nếu không cẩn thận trêu chọc phải thì hậu quả sẽ khó lường, hơn nữa cảm giác nói cho ông biết người thi chú này tuyệt đối không đơn giản. Lãnh Dương không có cách nào đáp ứng Âu Dương Hào, không chỉ bởi vì đương sự là con trai của ông chủ Trương, cũng bởi vì phép tắc của một đại luật sư, bởi vì có quy định trừ khi thời gian không cho phép hoặc đối với một loại vụ án nào đó chưa quen thuộc, ngoài ra đại luật sư không thể từ chối công việc mà mình đã đảm nhiệm, mà nếu đã tiếp nhận sẽ không có khả năng nửa đường lui ra, trừ phi người trong cuộc tự mình đổi luật sư. Quan trọng hơn chính là nàng không phải loại người bỏ dở nửa chừng, gặp phải khó khăn thì lại trốn tránh. Lãnh Dương để Âu Dương Hào lập đàn vì Trương Viễn Minh làm một cái bùa hộ mệnh cầu đạo, bùa hộ mệnh gấp gọn lại đặt trong một cái dây chuyền đã khai quan, sau đó mới tạm biệt Âu Dương Hào. Lúc nàng rời đi đã là hơn mười một giờ khuya. Lãnh Dương lái xe, bỗng nhiên nhìn thấy ven đường có một chiếc xe đang dừng, đèn xe sáng, bên cạnh xe có một cô gái đang đứng, giống như đang đón xe..., nhìn có vẻ như xe đang xảy ra vấn đề. Lãnh Dương nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã hơn mười hai giờ, muộn như vậy, hơn nữa trên đường cao tốc trong thành phố không cho phép xe taxi dừng lại đón khách, nàng như vậy sao có thể gọi được xe? Có điều cũng chưa chắc, dựa vào một phần sắc đẹp khiến phụ nữ đố kỵ, làm đàn ông điên cuồng, nói không chừng sẽ có ít xe riêng cam tâm tình nguyện vì nàng dừng lại. Tuy rằng Lãnh Dương không nên thuộc về loại người cam tâm tình nguyện vì cô gái kia dừng xe lại, thế nhưng nàng vẫn dừng lại, đương nhiên không phải nàng vì sắc đẹp, chỉ vì người này có một mình, hoặc là nói vì nàng là người có lòng tốt? Xe Lãnh Dương dừng ở ven đường, trước mặt cô gái này, hạ cửa kính xe xuống, đối với cô gái kia lộ ra tươi cười, "Xe hỏng rồi sao? Có cần giúp đỡ hay không?" Diệp Hàm cũng cho rằng người dừng xe sẽ là một người đàn ông, điều này thật sự là ngoài dự liệu của mình, hơn nữa cô gái này cô có thể nhận ra, tuy rằng chỉ từng thấy người đó một lần, thế nhưng cô lại nghe đến danh tiếng của nàng đã lâu. "Xe bị hỏng rồi, có thể chở tôi một đoạn hay không? Đến nơi có thể gọi xe taxi là tốt rồi." Diệp Hàm gọi điện thoại cho công ty vận tải, bọn họ nói buổi tối nhân viên trực không đủ, đoán chừng phải 3 giờ sau mới có thể đến. Diệp Hàm có chút không nói nên lời, chẳng lẽ đêm nay rất nhiều xe bị hỏng hay sao? Chính mình đây là muốn theo kịp bước chân của đại đội*? Phải đợi 3 giờ, trời đã muốn sáng, ngày mai cô còn muốn đi làm khi trời vừa sáng, không thể nghỉ ngơi rồi sao? Vì lẽ đó, nàng quyết định bỏ xe ở đó, để công ty vận tải đến rồi trực tiếp kéo đi, nàng phải về nhà ngủ đã. Nhưng đưa mắt nhìn bốn phía, vị trí của mình thật sự có chút khóc không ra nước mắt, tại sao nơi nào cũng không hỏng, ở trên một cái cầu cao, cũng không thể đỗ xe lại bị hỏng. * Theo mình câu này ý nói bên công ty vận tải làm việc chậm chạp:)) mình dịch sát nghĩa thôi, chứ mình không hiểu lắm "Lên đây đi!" Lãnh Dương lại mỉm cười thân thiện. Diệp Hàm không khách khí ngồi vào chỗ cạnh tài xế, Lãnh Dương giẫm chân ga, hỏi: "Đi nơi nào?" "Nơi nào có thể gọi xe taxi là được, cám ơn." Diệp Hàm đối với Lãnh Dương triển lộ một nụ cười thân thiện. Dù sao hai người cũng không quen biết, người ta hảo tâm chở mình một đoạn đường, đương nhiên cần phải biểu hiện thái độ thân thiện một chút, mang lòng cảm tạ. "Cô sống ở đâu? Đã có cơ hội làm người tốt, thì tôi sẽ làm chuyện tốt đến cùng mới được." Lãnh Dương mắt nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe, khóe miệng cong lên độ cong đẹp đẽ. Diệp Hàm cười nhạt, một hồi lâu mới đáp: "Cô nói như vậy, tôi liền có một loại ảo giác, cảm giác tất cả những thứ này đều do cô đã sớm sắp xếp xong." Danh tiếng của Lãnh Dương ở giới pháp chính có thể nói là vang dội, Diệp Hàm tất nhiên cũng nghe đại danh đã lâu, trên báo chí và tivi cô thấy Lãnh Dương không chỉ một hai lần, chuyện lần này cô phụ trách vụ án, Lãnh Dương lại tiếp nhận làm luật sư đại diện của Trương Viễn Minh, cô sao có thể không biết. Nếu như không phải hành tung của chính mình không có dự định trước, cũng không có người khác biết, cũng không biết xe bỗng nhiên hỏng, cô thật sự sẽ hoài nghi chuyện xe cô hỏng, Lãnh Dương đi ngang qua có ý tốt đưa tiễn chỉ là đối phương đang tạo ra một cái bẫy, cô có thể có đầy đủ lý do hoài nghi đối phương đang tìm cơ hội tìm hiểu vụ án từ chính miệng cô. Lãnh Dương cười, "Xem ra muốn làm người tốt cũng khó, cũng không thích hợp cho tất cả mọi người làm, tuy rằng tôi là luật sư đại diện của Trương Viễn Minh, cũng xác thực muốn biết phía cảnh sát nắm giữ chứng cứ mạnh mẽ như thế nào, thế nhưng con người của tôi từ trước đến giờ công tư phân minh, hiện tại tôi không muốn làm việc, chúng ta trùng hợp gặp nhau cũng không phải một phần của công việc, tuy rằng hiện tại có cơ hội hỏi cô, thế nhưng tôi lại không nghĩ sẽ hỏi, bởi vì hiện tại không phải thời gian làm việc, tôi cũng không muốn làm việc, vì lẽ đó...." Lời không cần nói hết, nàng biết Diệp Hàm sẽ hiểu lời nàng muốn nói là gì. Diệp Hàm mỉm cười, "Cô thật rất có cá tính, người nổi tiếng đều có cá tính như vậy sao?" Ở trong mắt Diệp Hàm, Lãnh Dương xem như minh tinh của giới luật sư. Lãnh Dương cười không đáp, nàng không để ý bản thân mình ở trong mắt người khác là tốt hay xấu, nàng chỉ muốn làm chuyện mà mình cho là đúng, từ nhỏ nàng đã bị người thân vứt bỏ, đã nghe qua nhiều lời ác độc, cũng đã trải qua bị người khác khinh thường, nếu như nàng đều quan tâm, cuộc đời của nàng tuyệt đối sẽ không vui sướng, bởi vì nàng biết từ lúc vừa ra đời, nàng nhất định sẽ khác với những đứa trẻ bình thường. Lãnh Dương không tiếp lời, Diệp Hàm cũng không có ý định nói nữa, bên trong xe nhất thời yên tĩnh lại. Xe chạy xuống đường cao tốc, Lãnh Dương lại hỏi một lần nữa, "Sống ở đâu?" Lần này Diệp Hàm cũng không cố chấp, liền nói cho Lãnh Dương nơi ở của mình, cô cảm thấy cự tuyệt nữa chính là bản thân làm kiêu, hơn nữa, cô cảm giác đáy lòng mình còn có lời muốn hỏi Lãnh Dương. "Nói thật sự, tôi thật không nghĩ tới cô sẽ là thanh tra cao cấp của tổ trọng án." Lãnh Dương nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hàm, là lúc ở hiện trường vụ án nhảy lầu của Chu Nhạc, lúc đó Diệp Hàm vẫn chưa tiếp quản tổ trọng án A Tây Cửu Long, Diệp Hàm khẽ đụng phải nàng một cái, lúc đó nàng cho rằng Diệp Hàm chỉ là người đi đường muốn xem náo nhiệt, không nghĩ tới ở thời điểm Trần Bân chết, ở trên tivi nhìn thấy cô, lúc đó nàng rất kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ tới cô gái hình dáng giống như minh tinh thần tượng lại là thanh tra cao cấp, hơn nữa còn là của tổ trọng án, còn có danh xưng Vua Phá Án, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Diệp Hàm một bên khóe miệng hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, nói: "Tôi cũng không nghĩ tới đỉnh đỉnh đại danh Âm Dương Luật Sư còn trẻ như vậy, còn là một cô gái xinh đẹp." Tuy rằng lời nói đều là từ ngữ tốt đẹp, nhưng Lãnh Dương thật sự nghe không ra lời này là muốn khen tặng, ngược lại cảm giác được có sự trào phúng. Biết nàng chỉ là cười cợt, không dự định nói tiếp. "Cô thật sự cảm thấy vụ án kia là do quỷ hồn phạm tội?" Diệp Hàm thật cảm thấy buồn cười, cô cảm thấy Lãnh Dương chỉ là vì muốn thắng vụ kiện mà tỏ ra thủ đoạn thôi, hơn nữa thủ đoạn còn là rất không tin được như thế, mò mẫm đến quỷ hồn phạm tội, thiệt thòi nàng nghĩ ra được*. * Ý đại loại là "chuyện khó tin như vậy mà cũng nghĩ ra được":3 Lãnh Dương biết đối phương đang nói đến chính là vụ án 9 người chết đuối một năm trước, tuy rằng nghe ra trong lời nói của Diệp Hàm có ý trào phúng, thế nhưng nàng vẫn cứ tính tình tốt cười cười, không dự định nói tiếp, nàng biết không chỉ mỗi Diệp Hàm có ý này, thế nhưng không đáng kể, nàng chỉ làm chuyện mà mình cho rằng cần làm mà thôi, người khác cảm thấy thế nào đó là chuyện của người khác, không có quan hệ gì với nàng. "Lần này cô tiếp nhận vụ án này, sẽ không lại muốn đem hung thủ giết người giao cho những người đã chết chứ?" Diệp Hàm thấy Lãnh Dương chỉ cười không đáp, trong lòng có chút khâm phục đối phương khoan dung, trong lòng cảm thấy Lãnh Dương sẽ không phải là một người đơn giản, nếu như không phải một người tốt tính, vậy thì là bụng dạ cực sâu. Thế nhưng cô không dự định sẽ buông tha Lãnh Dương như thế, nói chuyện có chút áp bức. Vốn cô đối với Lãnh Dương cũng không có hảo cảm gì, bởi vì cô cảm thấy Lãnh Dương chỉ là người vì thắng kiện mà không chừa thủ đoạn nào, càng đáng hận hơn chính là bởi vì nàng mà để hung thủ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Lãnh Dương nghe được câu này, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nghĩ khả năng lần này đúng là do quỷ quái làm. Xem ra, nàng lần này lại phải mang tiếng xấu. Kỳ thực bản thân nàng hiểu rất rõ, nàng ở vụ án một năm trước, có thật nhiều người tán tụng, cũng có thật nhiều người nhục mạ, kỳ thực, nàng chỉ là muốn làm một người luật sư bình thường, thắng thua đều dựa vào bản lãnh thật sự của bản thân, mặc dù mình cũng là dựa vào bản lãnh thật sự, thế nhưng ở trong mắt người khác, nàng đây là sử dụng thủ đoạn không phải bình thường, mê loạn nghe nhìn, thắng cũng không vẻ vang. Diệp Hàm nhìn vẻ mặt Lãnh Dương, tựa hồ đoán được cái gì, cười lạnh một tiếng, "Lẽ nào cô lại dự định giở lại trò cũ? Nói cho cô biết, tôi nhất định sẽ không để cho sự tình đó phát sinh thêm lần nữa." Cô nhất định phải tìm ra chứng cứ có lợi nhất, quyết không cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Lãnh Dương quay đầu nhìn Diệp Hàm một chút, lại một tiếng thở dài, "Đều nói đây là thời gian riêng tư, tôi không dự định đàm luận công việc, có thể madam vẫn đang nói..., ai! Công việc cùng cuộc sống riêng nếu như không tách riêng ra, sẽ rất mệt." "Tôi và cô không giống nhau, tôi chỉ muốn nhanh một chút tìm ra hung thủ, để tránh lại có thêm người bị hại." Diệp Hàm một mặt nghiêm túc. . ||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể ||||| Lãnh Dương bỗng nhiên giẫm phanh lại, dừng xe lại, quay đầu nhìn Diệp Hàm, lẳng lặng nhìn vài giây, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Có hứng thú đến nhà ta ngồi một chút không?" Diệp Hàm kỳ quái nhìn Lãnh Dương, cũng như vậy lẳng lặng mà nhìn vài giây, cô đoán không ra Lãnh Dương muốn cô đến nhà nàng có dụng ý gì, thế nhưng cuối cùng cô vẫn đáp ứng, bởi vì cô xác thực rất muốn biết Lãnh Dương cuối cùng muốn nói với cô cái gì, hơn nữa còn mời cô về nhà mà không phải đến một vài chỗ khác. Nhìn thấy Diệp Hàm đáp ứng, Lãnh Dương khẽ mỉm cười, giẫm chân ga, tay lái xoay một cái, hướng về hướng ngược lại chạy đi. Diệp Hàm đi vào nhà Lãnh Dương, nhìn trang trí trong nhà, đáy lòng một tiếng chế nhạo, đây chính là tiền kiếm được bởi việc che giấu lương tâm đổi lấy thoải mái sao? "Tùy tiện ngồi, không cần khách khí, chờ tôi một chút." Lãnh Dương bắt chuyện, liền đi vào phòng, chỉ chốc lát cầm một cái hộp nhỏ đi ra. Tầm mắt Diệp Hàm rơi vào cái hộp nhựa nhỏ trên tay Lãnh Dương, cảm thấy kì lạ. Lãnh Dương đi tới trước mặt Diệp Hàm, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay Diệp Hàm, lôi kéo đi tới sân thượng. Diệp Hàm không hiểu hành vi của Lãnh Dương, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, thế nhưng vẫn theo Lãnh Dương đi tới sân thượng. Lãnh Dương mở cái hộp nhựa nhỏ cầm trong tay ra, thì ra trong hộp là một cặp mắt kính đen một bên, "Đeo vào." Tuy rằng Diệp Hàm không hiểu Lãnh Dương vì sao bảo nàng đeo cặp mắt kính này, thế nhưng sau khi chần chờ một chút, vẫn cầm lấy mắt kính đeo vào, tò mò nhìn Lãnh Dương. "Xem bên kia." Lãnh Dương quay đầu nhìn bốn phía, sau đó đưa tay chỉ về một phương hướng. Diệp Hàm theo phương hướng Lãnh Dương chỉ, nhìn lại... Diệp Hàm nhìn thấy một ông lão tuổi đã cao đang ngồi ở trên mái nhà của căn nhà đối diện... Diệp Hàm trong lòng cả kinh, lớn tiếng hô: Không tốt. Xoay người muốn đi lại bị Lãnh Dương kéo lại, Diệp Hàm không hiểu mà nhìn Lãnh Dương, "Cô thả tôi ra, cô không thấy có người muốn nhảy lầu sao?" "Cô tháo mắt kính xuống nhìn lại một chút." Lãnh Dương bình tĩnh nói. Diệp Hàm trán hơi nhăn lại, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, bởi vì biểu hiện của Lãnh Dương quá bình tĩnh, bởi vì đây cũng là một mạng người. "Cô tháo mắt kính xuống nhìn lại một chút." Lãnh Dương nói lại một lần nữa. Diệp Hàm nhìn Lãnh Dương, sau khi xác định Lãnh Dương nghiêm túc, mới nghe theo Lãnh Dương tháo mắt kính xuống, lại nhìn về phía ông lão ngồi chỗ đó, phát hiện trên mái nhà trống trơn, làm gì còn có bóng ông lão nào. Diệp Hàm kinh hãi, đây rốt cuộc là chuyện ra sao? Vừa nãy rõ ràng ở đó, người đâu? Lẽ nào ngã xuống rồi? "Đừng nóng vội, cô đeo lại mắt kính nhìn lại một chút." Thời khắc đang kinh hãi suy đoán, lại chợt nghe tiếng nói của Lãnh Dương, Diệp Hàm quay đầu thật sâu nhìn kỹ Lãnh Dương, thầm nghĩ, lẽ nào mắt kính có vấn đề? Diệp Hàm nghi kỵ, chậm rãi đeo lại mắt kính, ông lão kia lại một lần nữa hiện ra trong tầm nhìn, Diệp Hàm cả kinh sắc mặt đều thay đổi, lại vội vàng tháo mắt kính xuống, tiện tay lại đeo lên..., lặp lại nhiều lần động tác, cuối cùng mới tin tưởng không phải là mình nhìn lầm, xác thực là mắt kính có vấn đề, đeo kính mới có thể nhìn thấy ông lão kia."Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Diệp Hàm vẫn không thể tin được, thế nhưng xác thực là cô tận mắt nhìn thấy, trong lòng kinh ngạc trình độ không thua gì ở trên đỉnh đầu bỗng nhiên bay qua một UFO, còn có một người ngoài hành tinh đang hướng cô chào hỏi. "Đây là một bộ mắt kính ngâm qua nước mắt bò, đeo nó có thể nhìn thấy sự vật của thế giới khác." Tiếng nói của Lãnh Dương vẫn rất bình tĩnh. Diệp Hàm vẫn không có cách nào tin tưởng, "Cái mắt kính này khẳng định bị cô động tay động chân, khiến người ta sản sinh ảo giác, cái gì nhìn thấy sự vật của một thế giới khác, quả thực toàn là nói bậy." Để một kẻ vô thần lập tức tin tưởng trên thế giới này thật sự có quỷ thần tồn tại cũng không dễ dàng, Lãnh Dương hiểu rõ đạo lý này, cho nên nàng cũng không có ý định cùng Diệp Hàm tranh chấp, liền chỉ nói câu: "Cô cũng có thể cho là như thế, có điều cô có thể cầm cái mắt kính này nhìn thử Trương Viễn Minh, còn có những người khác, cô sẽ phát hiện có chỗ bất đồng." "Không cần, tôi sẽ không bị cô lừa gạt." Diệp Hàm có chút tức giận, đem mắt kính nhét trả lại Lãnh Dương, giận dữ xoay người muốn đi. "Thứ này đối với chuyện phá án của cô có trợ giúp." Lãnh Dương đối với bóng lưng của Diệp Hàm hô một câu. Đêm nay sở dĩ nàng muốn Diệp Hàm tin tưởng tất cả những thứ này, kỳ thực nàng cũng có tư tâm, nàng chỉ là muốn trợ giúp Trương Viễn Minh mà thôi. Nàng hi vọng cảnh sát có thể đi đúng phương hướng mà điều tra, chứ không phải nắm chặt Trương Viễn Minh không tha, để Trương Viễn Minh có thể tránh khỏi bị khởi tố. Chuyện nàng làm lần này xác thực không phải một luật sư nên làm, bởi vì cần phải cãi thắng vụ kiện, nàng mới có thể thu vào một khoản tiền lớn, thế nhưng nàng không phải một luật sư chỉ nhìn chằm chằm tiền, nàng vẫn hi vọng chính mình không để tiền vào trong mắt mà mai một lương tâm. *** Editor: nay Quốc Khánh 2-9, mình ráng edit cho xong để đăng 1 chương nữa:3 mỏi mắt quá T.T Dù sao thì 2 bạn nhân vật chính gặp nhau rồi, mắt mình mỏi chút cũng chịu được:'x Mấy bạn đọc truyện vui vẻ!! Mình đi ngủ đây, ngủ ngon nha <3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]