Chương trước
Chương sau
Đồng nghiệp trong tổ trọng án A phân công nhau làm việc, ngày thứ hai liền có kết quả.
Triệu Lượng ở văn phòng của Diệp Hàm báo cáo, "... Chúng ta chia nhau kiểm tra tài khoản ngân hàng củaTrần Bân cùng Trương Viễn Minh, phát hiện tài khoản Trần Bân cũng bỗng nhiên có thêm hơn một triệu, mà tài khoản Trương Viễn Minh không có, thế nhưng tài khoản của vợ anh ta trên danh nghĩa lại có thêm hơn một triệu, madam, ta thấy, ba người bọn họ khẳng định là làm cái gì mờ ám, mới phát tài bất ngờ như thế này, điều này cũng có khả năng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của hai người bọn họ."
Diệp Hàm nghe Triệu Lượng báo cáo, trong lòng nghĩ, số tiền kia của họ là đến từ đâu? Phạm pháp nên phát tài? Thế nhưng một năm qua Hồng Kông cũng không có vụ án cướp tiệm vàng hay ngân hàng nào, lẽ nào là vơ vét tài sản? Bắt cóc? Bởi vì có một số vụ án bắt cóc người bị hại sợ con tin bị giết mà không báo cảnh sát cũng có. Xem ra, đây là thời điểm gọi Trương Viễn Minh đến đồn cảnh sát uống cà phê, "Cậu đi mang Trương Viễn Minh đến thẩm vấn."
"Vâng, madam." Triệu Lượng mới đi ra, tiểu sư muội Lê Lệ đi vào, "madam, sếp Cố đến rồi." Dứt lời, đã thấy bóng người Cố Miễn Quân ở ngoài cửa. Diệp Hàm thấy Cố Miễn Quân, đứng lên, chào hỏi: "Sếp Cố."
"madam." Cố Miễn Quân cũng chào hỏi, sau đó đi vào văn phòng, đóng cửa lại.
"Sếp Cố, mời ngồi, có đầu mối mới phải không?" Diệp Hàm cho rằng Cố Miễn Quân nên mang đến cho cô tin tức tốt.
"Ừm, chúng tôi từ trong thùng rác ở nhà Trần Bân tìm thấy một ít mảnh kiếng bể, trải qua tu bổ khôi phục của đồng nghiệp khoa pháp chính, chúng tôi phát hiện hóa ra là cái bình hoa, mà căn cứ theo kích thước đáy bình hoa, tôi có thể khẳng định bình hoa này đặt ở kệ TV, trên một cái loa ở phòng khách, bởi vì trên loa có một dấu hình tròn, kích thước cùng đáy bình hoa hoàn toàn phù hợp, hơn nữa trên mảnh vỡ của bình hoa chúng ta phát hiện ra dấu vân tay của một người, vân tay này là thuộc về Trương Ngải." Cố Miễn Quân cảm thấy cái này hẳn là manh mối trọng yếu.
Diệp Hàm nghĩ, Trương Ngải là tình nhân của Trần Bân, trên mảnh vỡ bình hoa nhà anh ta có vân tay của nàng cũng không kỳ lạ!..., chờ một chút, hình như Diệp Hàm nghĩ tới điều gì, "Anh nói là lúc Trần Bân cùng người khác tranh chấp làm vỡ bình hoa, mà cái ly không kịp rửa, nhưng bình hoa vỡ nát lại bị Trương Ngải dọn dẹp? Như vậy nói lúc đó Trương Ngải có khả năng ở đó? Nàng có thể nhìn thấy người để lại vân tay trên ly là ai?"
"Không ngoại trừ có khả năng này." Cố Miễn Quân cảm thấy điều tra này rất đáng giá, nếu như Trương Ngải thật sự nhìn thấy tất cả, không thể nghi ngờ điều này đối với toàn bộ vụ án mà nói là một đột phá to lớn.
"Được, tôi lập tức cho người gọi Trương Ngải tới hỏi một chút." Diệp Hàm có chút kích động, điều tra nhiều ngày như vậy, ngày hôm nay manh mối của Cố Miễn Quân quả thực giúp nàng chỉ ra một con đường.
Trương Viễn Minh bị gọi tới đồn cảnh sát, Trương Ngải cũng bị gọi tới, hai người gặp nhau ở hành lang đồn cảnh sát, đều là ngẩn ra, nhưng hai người đều không nói gì, chỉ là khẽ vuốt cằm ra hiệu, liền đi lướt qua nhau.
Triệu Lượng cùng một người đồng nghiệp khác của tổ A cùng thẩm vấn Trương Viễn Minh, khi Trương Viễn Minh nghe được Triệu Lượng hỏi đến tài khoản của ba người bọn họ làm sao có thêm hơn một triệu, cả người rõ ràng ngẩn ra, lập tức ấp úng đáp không được.
"Nói, các người làm chuyện phạm pháp phải không? Hai người bọn họ chết có phải cùng số tiền kia có liên quan? Anh có việc gì che giấu, chúng tôi có thể kiện anh gây trở ngại tư pháp công chính." Tiếng nói Triệu Lượng lớn dần, ép hỏi Trương Viễn Minh.
"Tôi, tôi, chúng tôi làm ăn kiếm lời." Bị Triệu Lượng hét một tiếng, Trương Viễn Minh có chút hoang mang, ấp úng đáp lời.
"Làm ăn? Làm ăn cái gì?" Triệu Lượng không tin lời nói của Trương Viễn Minh.
"Chúng tôi, chúng tôi...." Hoảng hốt, Trương Viễn Minh nhất thời không nghĩ ra nên trả lời như thế nào, dù sao hơn 3 triệu cũng không phải con số nhỏ.
"Nói, không nói ra được? Hay là không dám nói?" Xem vẻ mặt của Trương Viễn Minh, Triệu Lượng càng kết luận số tiền kia cảu bọn họ lai lịch không rõ.
"Tôi, tôi muốn gọi cho luật sư, luật sư không đến, tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì." Trương Viễn Minh bỗng nhiên nói.
Triệu Lượng cười lạnh, "Anh không phạm tội thì anh sợ cái gì? Luật sư tên gì, trong lòng anh khẳng định có quỷ." Có điều tuy nói là như vậy, nhưng kẻ tình nghi gọi luật sư là quyền lợi của hắn, cảnh sát không có cách nào ngăn cản, vì lẽ đó cũng chỉ có thể cho phép, xem ra cũng chỉ có chờ luật sư đến rồi mới có thể tiếp tục thẩm vấn.
"Cậu đi pha hai ly cà phê mang vào, đừng để cho người ta nói cảnh sát chúng ta không lễ phép." Triệu Lượng nói với một người đồng nghiệp khác.
Trong khi Triệu Lượng thẩm vấn Trương Viễn Minh, Diệp Hàm cùng tiểu sư muội Lê Lệ ở một phòng thẩm vấn khác thẩm vấn Trương Ngải, hơn nữa dưới sự ép buộc, Trương Ngải rất nhanh đã nhận tội, thì ra trước đêm Trần Bân chết Trương Viễn Minh tới tìm anh ta, lúc đó Trương Ngải ở nhà Trần Bân, chỉ là sợ bị Trương Viễn Minh nhìn thấy, cho nên nàng trốn vào phòng ngủ của Trần Bân, sau đó nghe bên ngoài có cãi vã, cho nên mới mở ra một chút khe cửa nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy Trần Bân nắm áo Trương Viễn Minh, lớn tiếng mà nói: "Cậu không cần rối loạn, cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, Chu Nhạc chết là bất trắc*, chúng ta sẽ không sao." Trương Viễn Minh dùng sức đẩy Trần Bân ra, Trần Bân nhất thời đứng không vững, đụng vào cái loa ở sau lưng, bình hoa trên loa bị rơi xuống đất. Trương Viễn Minh cũng lớn tiếng mà nói: " Cậu cũng biết, làm sao cậu biết cậu ta không phải chết vì nguyền rủa hoặc là cái gì? Không phải vậy tại sao cậu ta vô duyên vô cớ mặc một thân quần áo màu đỏ nhảy lầu?"
* Bất trắc: không lường trước được
"Sẽ không sao, đó là do cậu mê tín, cậu đừng có đoán mò, cậu cũng đừng chạy đến đồn cảnh sát khai ra, nói rồi chúng ta cũng xong, trái cũng chết phải cũng chết, không bằng chúng ta giấu đi, nói không chừng chúng ta đánh cược lại thắng, sau này thì có hưởng không hết vinh hoa phú quý. Còn nữa, chị dâu lại có thai, cần một khoản tiền lớn, có số tiền kia, sau đó chị dâu cùng con cậu đều sẽ có một mức sống tốt, như vậy không tốt sao?" Trần Bân khuyên Trương Viễn Minh, Trương Viễn Minh nghe mấy câu này liền do dự, cũng không lâu lắm liền đi. Trương Viễn Minh đi rồi, Trương Ngải ra quét sạch mảnh vỡ của bình hoa, tâm tình Trần Bân không tốt, liền để Trương Ngải sớm chút trở về, anh ta muốn nghỉ ngơi một chút, vì lẽ đó cái ly trên khay trà cũng không cầm đi rửa. Chuyện tiếp theo nàng liền không biết, nàng cũng là sáng sớm xem tin tức mới biết chuyện Trần Bân rơi lầu chết.
Sau khi nghe xong lời khai của Trương Ngải, Diệp Hàm quyết định xin tạm giam Trương Viễn Minh, bởi vì Trương Viễn Minh hiện nay là người có hiềm nghi nhiều nhất. Cho dù luật sư của Trương Viễn Minh đến cũng ngăn cản không được, bởi vì hiện tại nhân chứng, vật chứng đều chỉ về anh ta, khả năng anh ta là người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân. Bởi vì Triệu Lượng đem ly cà phê Trương Viễn Minh uống cho khoa pháp chính xét nghiệm, đã chứng thực vân tay để lại ở cái ly trên khay trà trong phòng khách nhà Trần Bân là thuộc về Trương Viễn Minh. Hai người bọn họ có xung đột, lại có một số tiền không rõ lai lịch, cảnh sát có lý do hoài nghi anh ta giết chết Trần Bân.
Trương Viễn Minh bị bắt giữ, ba cùng vợ Trương Viễn Minh hoang mang hoảng loạn tới đồn cảnh sát, thì ra ba của Trương Viễn Minh là ông chủ nhà hàng mà Cố Miễn Quân cùng Lãnh Dương yêu thích nhất —— ông chủ Trương. Trong lòng ông chủ Trương giờ khắc này hoảng loạn thấp thỏm, ông vạn vạn không nghĩ tới có một ngày mình sẽ đến đồn cảnh sát nộp bảo lãnh con trai của mình, bởi vì trong lòng ông Trương Viễn Minh vẫn rất biết điều, làm người rất có quy củ, ông thật sự không nghĩ tới con trai của mình phạm tội. Nhưng càng làm cho ông không nghĩ tới là con trai của mình bị hoài nghi giết người, không cho nộp bảo lãnh. "Giết người", cái từ này quả thực dọa sợ ông chủ Trương, bất luận làm sao ông cũng không tin con trai mình sẽ giết người, hơn nữa còn là giết chết hai người bạn tốt.
Ông chủ Trương về đến nhà, trong lòng lộn xộn, trái lo phải nghĩ, ông vẫn không có cách nào tin tưởng con trai của mình sẽ giết người, liền mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, ông nhất định phải mời một luật sư tốt giúp Trương Viễn Minh cãi vụ kiện. Nghĩ đến mời luật sư, ngay lập tức trong đầu ông nghĩ đến Lãnh Dương, liền không để ý hiện tại đã là 11 giờ khuya, cầm điện thoại di động lên liền bấm gọi cho Lãnh Dương, điện thoại chưa reo hai tiếng liền nối được...
"Ông chủ Trương? Sao muộn như vậy còn điện thoại cho cháu, không phải có chuyện gì chứ?" Lãnh Dương đang chuẩn bị ngủ, giờ này còn nhận được điện thoại của ông chủ Trương nàng hơi kinh ngạc, huống chi thường ngày ông chủ Trương không điện thoại cho nàng bao nhiêu lần.
"Đại luật sư Lãnh, con nhất định phải cứu con trai của ta, con nhất định phải cứu con trai của ta." Hiện tại ông chủ Trương thật sự đem tất cả hi vọng đều ký thác trên người Lãnh Dương.
Vừa nghe được ông chủ Trương nói như thế, Lãnh Dương càng cảm thấy kỳ quái, "Ông chủ Trương, ông bình tĩnh một chút, cố gắng nói, con trai của ông làm sao?"
"Cảnh sát bắt Viễn Minh rồi, nói nó giết người, nhưng nó sẽ không giết người, nó nhất định là bị oan, đại luật sư Lãnh, con nhất định phải giúp ta...." Ông chủ Trương chỉ có một đứa con, Trương Viễn Minh bị bắt, hiện tại ông quả thực hoang mang lo sợ, nước mắt đều không nhịn được rơi xuống.
Mặc dù Lãnh Dương là khách quen trong nhà hàng của ông chủ Trương, thế nhưng nàng cùng Trương Viễn Minh cũng chỉ gặp mặt một lần, đối với người này, nàng không biết, thế nhưng ông chủ Trương đúng là rất quen thuộc, đối phương khẩn cầu nàng như vậy, nàng không nhận vụ kiện này tựa hồ có chút không có tình người, nhưng hai ngày nữa nàng muốn đi Tây An, nàng hơi khó xử. Đúng là muốn có kỳ nghỉ dài hạn cũng khó khăn!
Cuối cùng Lãnh Dương vẫn không đành lòng từ chối, chỉ có thể để ông chủ Trương đi tìm Sở Sự Vụ luật sư Thành Gia, sau đó sẽ đem vụ án chuyển cho nàng, bởi vì làm đại luật sư không thể trực tiếp nhận vụ án, nhất định phải thông qua Sở Sự Vụ luật sư mới có thể tiếp nhận.
Tắt điện thoại của ông chủ Trương, Lãnh Dương do dự, bấm số của Cố Miễn Quân, nếu không phải có việc muốn nói nàng cũng sẽ không quấy rối công việc của Cố Miễn Quân.
Vào giờ này Cố Miễn Quân nhận được điện thoại của Lãnh Dương cũng không cảm thấy kỳ quái, kỳ quái chính là Lãnh Dương rất ít khi điện thoại cho anh ta lúc anh ta làm việc, anh ta khẳng định là có chuyện, liền mau mau bắt điện thoại, "Dương Dương, em tìm anh có việc gì?"
"Ân, đang bận sao?" Lãnh Dương hỏi.
"Cũng có, em đi Tây An chơi những thứ cần thiết chuẩn bị xong chưa?" Lãnh Dương nói với Cố Miễn Quân quyết định kỳ nghỉ của chính mình, vì lẽ đó Cố Miễn Quân mới có câu hỏi này.
"Xem ra em không đi được rồi." Lãnh Dương bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cố Miễn Quân cảm thấy kỳ quái, "Tại sao? Xảy ra chuyện gì?" trong lòng Cố Miễn Quân không khỏi có chút bận tâm, bởi vì anh ta cảm thấy nếu như không phải xảy ra chuyện gì, Lãnh Dương sao lại thay đổi kế hoạch? Bởi vì vé máy bay cùng tất cả hành trình đều đã sắp xếp xong.
"Con của ông chủ Trương xảy ra vấn đề rồi, ông ấy muốn em giúp ông ta một vụ kiện." Lãnh Dương nói một cách đơn giản.
"Con của ông chủ Trương?" Cố Miễn Quân càng phát giác kỳ quái, "Anh ta phạm tội gì? Vụ án hình sự sao?" Nếu như không phải có vụ án lớn, tại sao lại gọi đại luật sư?
"Ừm, cũng là vụ án hiện tại các anh đang điều tra." Kỳ thực điều ông chủ Trương biết cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng ông biết con trai của mình cùng hai vụ án rơi lầu gần đây có liên quan, hai nạn nhân kia là bạn tốt của con trai ông.
"Là anh ta?" Cố Miễn Quân không nghĩ tới manh mối mình tìm ra, bắt được người lại là đứa con duy nhất của ông chủ Trương, điều này xác thực khiến anh ta kinh ngạc, "Xem ra chúng ta lại phải đọ sức một trận xem ai tìm được hung thủ thật sự trước, thế nhưng hiện nay anh ta là người bị hiềm nghi nhiều nhất, nếu em đã đảm nhiệm luật sư đại diện của anh ta, anh cũng không tiện cùng em nói quá nhiều chuyện liên quan với vụ án, chúng ta cùng nhau cố gắng lên, hi vọng anh ta không phải hung thủ giết người thật sự." Bởi vì Cố Miễn Quân làm nhân viên khoa pháp chính, nhất định sẽ trở thành nhân chứng của Sở Tư Pháp, luật sư của bên kia không thể có tiếp xúc hay quấy rầy nhân chứng của bên này.
"Ân, chúng ta cùng nhau nỗ lực, xem ai tìm ra thủ phạm trước, chúng ta đều không hi vọng thủ phạm là con của ông chủ Trương, phải không?" Lãnh Dương hiểu rõ Cố Miễn Quân, biết anh ta so với nàng còn không muốn Trương Viễn Minh là hung thủ hơn, bởi vì anh ta cùng ông chủ Trương xem như là bạn vong niên lão hữu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.