Thẩm Húc lo lắng ông nội không cho hắn ra ngoài, lần này ngay cả chào hỏi cũng không làm, trực tiếp để lại một phong thư, xếp tay nải xong dẫn theo Thanh Ngư liền trốn chạy. Chờ ông nội nhìn thấy lá thư kia, hắn và Thích Thất đã ở trên thuyền đi đến Triệu Dương.
Triệu Dương tiếp giáp Lai An, con đường đến Lai An nhanh nhất, đó là đi đường biển đến Triệu Dương, sau đó từ đường lớn đi thẳng một đường về phía Bắc. Ba người ra cửa đều là lần đầu tiên ngồi thuyền, chỉ có mình Thẩm Húc say tàu. Thuyền còn chưa đi rất xa, dạ dày Thẩm Húc cũng đã sông cuộn biển gầm. Thanh Ngư gấp đến độ xoay vòng, còn may Thích Thất mang theo chút thuốc, miễn cưỡng để cho Thẩm Húc không còn khó chịu như vậy, nhưng tung tăng nhảy nhót là cơ bản không có khả năng.
Người cầm lái thấy tiểu công tử chật vật như thế, không đành lòng nhắc nhở, nơi này còn không phải chỗ sóng lớn nhất, muốn qua eo Lăng Sương mà nói vậy phải làm thế nào nha.
“Không có gì, ta cho hắn chút thuốc ngủ, ngủ một giấc liền qua.”Dường như Thích Thất căn bản không để trong lòng. Thẩm Húc còn đang nhắm mắt dưỡng thần thật sự là không có sức trợn mắt, chỉ có thể tiếp tục giả chết, thuận đường để cho Thanh Ngư ra ngoài, hỏi chuyện người lái thuyền, xem thử có thể bảo người lái thuyền giữ thuyền vững một chút lúc qua eo Lăng Sương đáng chết kia được không.
Thích Thất vốn cũng đang nghỉ ngơi, thấy Thẩm Húc đẩy Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-khe/2519148/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.