Thanh Ngư há to miệng, nhìn nhìn Bạch Uyên nửa trong suốt, lại nhìn nhìn ngọc quyết trên người Thích Thất, chỉ vào ngọc quyết kia nói đều nói không lưu loát: “Đó… đó không phải... là ngọc quyết của... thiếu... thiếu gia sao….”
Y thấy Thích Thất và Bạch Uyên đều là biểu tình cam chịu, chỉ cảm thấy đầu óc mình giống như hồng thủy đổ qua, đầu óc y bị xô thành một đống hỗn độn.
“… Cho nên là… Thiếu gia vẫn luôn mang theo… con… ừm… chó nhỏ này?”
Bạch Uyên vừa nghe đến hai chữ ‘chó nhỏ’ liền tức giận, nhe răng trợn mắt nói: “Lão tử là Khuyển thần! Ngươi mới là chó nhỏ!”
“Thần tiên nói rất có lý… ta là chó nhỏ…” Thanh Ngư bị khí thế của Bạch Uyên ép đến co rúm, gục đầu khom lưng ở trước mặt Khuyển thần.
“…” Thích Thất liếc mắt nhìn Thanh Ngư một cái, tách đề tài hỏi Bạch Uyên, “Vừa rồi ngươi nói mắt trận là gì? Ta không cảm nhận được gì.”
Nói đến việc chính, Bạch Uyên thu lại sắc mặt vừa rồi, vẻ mặt đứng đắn nói: “Tuy rằng không thể tiếp cận tượng vàng hoàn toàn, nhưng ta chắc chắn, bên trong tượng vàng hẳn là từng có mắt trận.” Nó liếm liếm móng vuốt của mình, phía trên có một chút hương vị giống như đã từng quen biết.
“Từng có?”
Bạch Uyên thở dài: “Bởi vì ta cảm thấy mắt trận thật sự hẳn là đã chết rồi.” Nó dừng một chút, nói tiếp, “Ngươi còn nhớ trận Giang Âm vây ta ở bên trong không… trận nơi này có chút giống với trận nhốt ta lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-khe/2519143/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.