Toàn bộ đều còn tính thuận lợi, Từ Thuật đứng ở bên trong đình viện, cảm thấy mình có chút choáng váng. Mới vừa rồi gã lại nhỏ chút máu, thương trên lưng giống như trở nên càng khó nhịn hơn. Nhưng gã nhìn trận đã hoàn thành dưới đất, lại đặt tay còn dính máu ở trước ngực mình, nơi đó có vảy đối phương cho gã.
Người sau lưng thiếu niên đã nói với gã, thao túng hỏa trận thế này rất dễ dàng bị phản phệ, vảy rắn có thể bảo vệ gã tránh cho bị thương bởi ngọn lửa.
Chim non Tất Phương bên cạnh lại ngủ rồi, Từ Thuận nghĩ với vẻ hung tợn, vật nhỏ đó không biết, đợi lát nữa gã muốn bật lửa chúng nó, phải dùng củi đập gãy chân bọn chúng. Sau đó chúng sẽ biến thành lửa lớn đầy trời, đốt toàn bộ đình viện, xà nhà đã trộm đến này thành tro, sau đó đốt đám tiện nhân kia thành than…
Từ Thuật tưởng tượng liền hưng phấn, cảm thấy thương trên lưng dường như không còn đau như vậy nữa, đầu cũng không choáng váng bởi vì mất máu nữa.
Hẳn là tiểu thiếu niên đã chuẩn bị xong rồi, có phải gã nên hành động hay không?
Từ Thuật nhìn thoáng qua trận dưới đất, chống cái chân hành động bất tiện của mình, đi tập tễnh xách lồng chim kia. Những người đó nói, linh lực của máu là mạnh nhất, dùng để thúc giục trận pháp, lửa lan cũng mau. Đáng tiếc gã không thuộc Ngự yêu, mới cần mượn dùng máu người khác để tế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-khe/2519120/chuong-26.html