Khi Nam Dạ Tước đi đến lầu hai, Dung Ân đã từ ngoài ban công trở lại phòng ngủ.
Cô mặc áo ngủ, hiển nhiên là mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Dạ Dạ đang ngủ dưới sàn nhà trong chiếc chăn nhỏ, chỉ lộ ra cái đầu. Khi Nam Dạ Tước mở cửa và bước vào bên trong, Dung Ân đã ngồi ở bên giường.
Anh đi đến bên cạnh cô, đưa ngón tay thon dài hướng đến mái tóc đen dài của cô. Cô không nghĩ là anh lại về sớm như vậy. Dung Ân tránh né động tác của anh, “Tiệc tối xong rồi sao?”
Nam Dạ Tước ôm lấy thắt lưng của cô, tựa cằm trên đỉnh đầu cô, “Em và Bùi Lang rất thân sao?”
Dung Ân thoáng chốc sợ run lên, không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, mi mắt cô rũ xuống, “Không phải thân lắm, nhưng anh ta từng giúp tôi, lúc đó… còn giúp tôi chăm sóc mẹ.”
“Hắn ta muốn em, phải không?”
Chân mày Dung Ân nhướn lên, nghĩ rằng có phải Nam Dạ Tước đã nhận ra gì rồi không? Cô đẩy ngực anh ra, giọng nói uất giận, “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?”
Nam Dạ Tước thở nhẹ, lại ôm cô vào lòng lần nữa, “Em cũng thật là vô ý, bị người ta khóa trái cửa phòng mà cũng không biết. Bùi Lang là loài cấm thú, lúc đó có thể bỏ qua cho em, thật sự khó tin.”
Dung Ân nhướn đôi mắt lên, “Sao anh biết được chuyện này?”
“Hạ Phi Vũ đối xử với em vậy, sao lúc trước không nói?”
Khóe miệng Dung Ân nâng lên, giọng điệu châm chọc nói “Lúc trước, ở trong mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duc/659813/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.