“Việt?” Giọng Dung Ân khàn khàn, lộ rõ sự sợ hãi của cô lúc này, chẳng lẽ… “Anh không nhận ra em sao?”
Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, đừng… đừng như vậy…, như vậy quá tàn nhẫn.
Mưa xối xả, lạnh buốt người đàn ông quay đầu nhìn cô, rõ ràng là gần trong gang tấc, mà sao trái tim cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo?
“Đi” Diêm Việt lên tiếng, chỉ nói đúng một từ duy nhất, nhưng từ đó cũng không phải nói với Dung Ân.
“Vâng!”
Giống như lần gặp trước ở nhà hàng, người đàn ông này vẫn không hề để ý đến Dung Ân, nhưng lần này cô đã biết anh ấy là Diêm Việt, sao anh ấy còn lạnh lùng với cô như vậy?!
“Việt!”
Chẳng lẽ những gì đã trải qua, chỉ còn mình cô nhớ thôi ư? Nếu không yêu quá sâu đậm, cô cũng sẽ không nhớ rõ từng nét mặt, cử chỉ của anh ấy như vậy, cô cũng sẽ không nhớ rõ mỗi một kỷ niệm giữa hai người như vậy, mưa càng lúc càng to, trông Dung Ân lúc này thật thảm hại.
“Cô đi đi”. Hai người đàn ông chắn trước mặt Dung Ân lạnh lùng lên tiếng.
“Nhìn xem, kia chẳng phải là Dung Ân sao?”. Hạ Phi Vũ vừa ra khỏi phòng họp báo đứng ở cửa tránh mưa. Nam Dạ Tước nhìn theo hướng chỉ của cô ta, quả nhiên anh thấy một mình Dung Ân đang đứng dưới mưa bên cạnh đoàn xe, hình như đang níu kéo gì đó.
“Lẽ nào anh không nhớ em sao? Diêm Việt …!!!!”
“Cô cứ như vậy chúng tôi rất khó xử.” Người vệ sỹ cao lớn không thể trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duc/659723/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.