Hà Dã dựa bả vai lên tường, ánh mắt không chớp lấy một cái quan sát chăm chú Chu Giai đứng trên bục giảng. Tầm mắt của hắn lướt từ đôi mắt đến cái mũi của cậu, đến cả đôi môi đang hé mở, tiếp đó là cả cần cổ không che giấu. Xuống tiếp nữa là lồng ngực đang bị Chu Giai cầm bài thi chắn mất, không nhìn thấy nữa.
Vì vậy, ánh mắt Hà Dã lại trở về gương mặt Chu Giai. Hắn tập trung nhìn, hơi nheo mắt lại.
Từ hôm vạch trần Chu Giai đã trôi qua ba ngày. Chỉ ba ngày thôi nhưng Hà Dã đã nhận ra một sự thật, đó là Chu Giai né tránh hắn. Né tránh ánh mắt của hắn, né tránh gặp hắn, nhưng vẫn nói cười với người khác như bình thường.
Hà Dã nhìn thấy mà vô cùng tức giận. Hắn vốn cho rằng vạch trần được Chu Giai xong bản thân sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Chu Giai còn thoải mái hơn hắn.
Dựa vào cái gì?
Hà Dã rất muốn biết, dựa vào cái gì mà Chu Giai trêu chọc hắn, khiến hắn trở nên bất thường như thế lại vẫn có thể làm ra vẻ như chưa từng có gì xảy ra?
Giống như bây giờ, hắn ngồi ở dưới, trong lòng cảm thấy khó chịu không hề vui vẻ, Chu Giai vẫn đứng trên bục giảng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ hắn mà làm văn, vẫn là dáng vẻ một học sinh giỏi.
…Thật là đệt mợ nhà nó!
Ba ngày trước Hà Dã vất vả lắm mới dập lửa được, lúc này lại bùng lên trở lại. Chu Giai nhìn từ bục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duc-hoanh-luu/477697/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.