Mọi khi như thế này, Cố Trường An chỉ có thể giả bộ thất sủng mà đứng nghe cậu răn dạy, thực ra trong lòng lại rất thích thú, hắn còn ước gì Cố Sở mắng thêm vài câu nữa, vậy thì hắn có thể nói ra vào lời trong suy nghĩ của mình, vợ chồng nhà ai mà chẳng cãi nhau, cãi nhau tức là tình cảm tốt. Cho nên hắn đã lâu không cảm thấy xương của mình cứng cáp đến thế nào.
Thời điểm Cố Kiền được sáu tháng, có lẽ thằng nhỏ đã chấp nhận rằng mình thực sự là một con người, không còn gài hét không ngừng nữa, đến đêm chỉ cần nằm ngủ trên bụng Cố Trường An, cũng có thể ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ, Cố Sở lập tức chuẩn bị thu dọn hành lý.
Cố Trường An rất bình tĩnh, sau khi thu dọn xong, đích thân lái xe chở người đến khách sạn, Cố Sở mới khen hắn đã biết sửa đổi tính nết xong, vừa bước vào phòng đã bị hắn đè lên ván cửa.
Tất nhiên là hắn có dự mưu từ trước, nhưng quả thật cũng không nhịn nổi, suốt một năm trời không được chạm vào cậu, vài lần muốn cậu thì gặp ngày vợ và thằng con đang nghịch nước trong nhà tắm thế là lại chật vật rút lui, hắn thật sự có thể nhẫn nhịn thành Phật.
"Em kết án tử hình, tôi chấp nhận, bao nhiêu tội tôi nhận hết, chỉ xin em hãy cho tôi được 'ăn no' lần cuối cùng." Hắn ghé sát vào tai cậu thì thầm, không biết xấu hổ mà cầu xin, dương vật cứng rắn đè lên eo cậu, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-do/3281947/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.