"Mẹ nó! Cậu ta chỉ có hai triệu!"
"Quả thật cậu ấy chỉ còn từng đó thôi......"
"Mày câm miệng! Thằng nhãi này ít nhất cũng đáng giá 20 triệu! Tao thấy cậu ta là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Mày gọi điện lại cho cậu ta, bảo cậu ta đến đình Phong Thanh nhặt ngón tay của thằng nhóc này đi, một triệu một ngón!"
"Cái gì?! Anh đã hứa sẽ không làm tổn thương đến nó mà!"
"......"
Cố Thừa không thể nghe rõ những từ tiếp theo, hình như có tiếng đánh nhau, khả năng là đã xảy ra lục đục nội bộ. Cạnh của chân đèn đã xỉn màu, đến nỗi nhóc mài đến sắp ngủ gật, nhưng sau khi lớp rỉ sét bóng ra, thứ đó bất ngờ trở nên sắc bén.
Muốn ngón tay của tiểu gia đâu sao, nhóc nghĩ thầm, cứ thử xem.
Cố Thừa như một con thú nhỏ nhanh nhạy, tai dựng lên, chờ tiếng bước chân đến gần lập tức một đòn chí mạng, nhưng chưa kịp phản ứng, chiếc mũ trùm đầu đã được bỏ ra.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, chỉ thấy rõ trước mặt là một người đàn ông xa lạ mặt mũi bầm dập.
Gã bế nhóc lên, nhảy ra ngoài cửa sổ vỡ. Cố Thừa có chút không hiểu tình huống hiện tại.
"Chạy mau, chạy xuống chân núi, nói với anh trai nhóc, chú có lỗi với cậu ấy." Gã khóc, khuôn mặt bị thương càng thêm vặn vẹo, "Chạy mau đi!"
Người đó là Khổng Dương.
Cố Sở để lại vali tiền ở đình Phong Thanh, ngay sau đó cậu gọi cho Cố Trường An, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-do/3281944/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.