Cố Lan Sinh tất nhiên sẽ không giải thích thân phận của mình, và cũng không dám nói, vị chất thiếu gia này trong mắt Cố Thừa không khác gì mẹ ruột, anh làm sao dám nói cho cậu biết quá nhiều.
Cả nhóm xuống lầu, Khổng Dương muốn lên xe, Cố Lan Sinh ngăn cản gã: "Khổng tiên sinh, mời ký vào giấy vay nợ."
Khổng Dương sửng sốt, nhìn về phía Cố Sở.
Cố Sở vừa mở miệng đã bị Cố Lan Sinh ngăn lại: " Số tiền này cũng là chất thiếu gia mượn, chủ nợ cho vay nặng lãi cũng không phải kẻ dễ nói chuyện."
Cố Sở nghẹn họng không nói thành lời, Khổng Dương thấy cậu không nói, thở dài: " Vậy còn nửa kia cũng cho tôi mượn nốt đi."
Cố Sở rất muốn nói, nhưng cậu lại nhớ tới việc thanh lý tài sản của công ty, tính toán đâu ra đấy, phí chuyển nhượng ba triệu không đáng là bao, hơn nữa một khi đã bán công ty, gần như trong một năm đó cậu sẽ không có chút thu nhập nào, cậu thật sự không muốn mắc nợ lão khốn Cố Trường An thêm nữa.
Sự do dự của cậu khiến trái tim Khổng Dương nguội lạnh, chính năm đó gã đào tim móc phổi không chút do dự để giúp cậu, giờ đây bản thân lâm vào cảnh tuyệt vọng, cậu lại càng không muốn bố thí cho gã.
Gã cười nhạt mà nói: "Được, tôi ký."
Cố Sở khổ mà không nói nên lời, đành phải nói: "Anh không cần ghi rõ ngày trả nợ."
Công ty còn rất nhiều việc phải giải quyết, trước mắt phải hoàn thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-do/3281927/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.