Edit & Beta: Đoè
Cố Trường An cảm thấy mình quả thực già đi, người khác nhìn không ra, nhưng hắn biết lòng mình đã mềm nhũn, lấy Từ Trăn làm gương, năm năm trước hắn chắc chắn sẽ không bao giờ dung túng. Cố Sở có lẽ là lý do lớn nhất khiến hắn mềm lòng.
"Không thương lượng với em là lỗi của tôi, nhưng vì tôi đã ở đây rồi, cho nên em hãy cứ yên tâm ở đây đi, con cũng thấy vui, hai mẹ con đã lâu không sống với nhau ngần ấy năm. Công ty của em, Khâu Hằng cũng biết đường xử lý, thời còn trẻ cậu ta đã ra ngoài thương trường làm ăn, có kinh nghiệm, tôi cũng đã xem qua, em không cần lo lắng quá."
Cố Sở nhắm mắt lại dựa vào ngực hắn, lẩm bẩm nói: "Phiền lòng Cố tổng lo lắng rồi."
Cố Trường An một tay ôm cậu một tay ấn chuông ở đầu giường gọi người chuẩn bị đồ ăn, nói: "Muốn quay về nhìn thử cũng không phải là không được, nhưng không được hành động một mình. Em chạy ra ngoài một mình, tôi lại quá bận không thể quan tâm tới em được, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, Thừa Thừa phải làm sao bây giờ, chúng ta phải nghĩ đến con nữa phải không nào."
Cố Sở không nói gì, nhưng hô hấp lại đều đều rõ ràng cậu không có ngủ mà, Cố Trường An đoán chừng là vì không phải hắn nói quá nhiều, đứa nhỏ này cũng không ngốc.
Trong lòng thấp thỏm, cũng may Cố Sở lại mở miệng nói: "Một mình tôi....Làm sao chỉ có một mình tôi được?"
Cố Trường An đau đầu. Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-do/244726/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.