Nằm ba ngày, không thể nói cơm nước không nghĩ, nhưng ít ra cũng là ăn ngủ khó an.
Nhắm mắt lại đều là máu, căng ra, căng ra, phát ra từng đợt tanh tưởi.
Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ nôn nóng như thế.
Một mặt là phía sau bị thương, ăn cơm bài tiết đều là vấn đề lớn, mặt khác, hắn không liên lạc được với Lăng Diệp.
Theo như lời Từ Duệ, một số lớn nhân mă hôm nay đã chết giữa trưa, buổi tốibảy giờ ở Võ đài hoàng gia bắt đầu đánh luân phiên. Vào sân đầu tiênchính là Hoàng Phong.
" Tiểu tử Hoàng Phong kia, trâu cao ngựato, cởi y phục ra, cơ thịt một thân có thể hù chết ngươi." Từ Duệ socánh tay Lãnh Tử Diễm. "Thô gấp đôi ngươi đấy!"
Thấy Lãnh Tử Diễm mở to mắt, gã đắc ý nói. "Thích nhất chính là tay không săn giết ngựalớn báo hoa thảo nguyên các loại, kỷ lục cao nhất là trong hai phút xénát năm con." Nói, vẻ mặt lại xem thường. "Hoàng Phong là một mãng phu,một chút cũng không biết quá trình hưởng dụng đồ ăn tuyệt vời đến thếnào, mỗi lần đều ăn như hổ đói, tim, đại tràng..."
" Câm... Câm miệng."
Từ Duệ vỗ vỗ Lãnh Tử Diễm sắc mặt trắng bệch, nhắc nhở hắn. "Đừng kíchđộng, lần trước ta bất quá nói với ngươi Lăng Diệp phải tiếp nhận khiêuchiến, chỉ khâu phía sau ngươi liền đứt đoạn. Ngươi nguyện ý chịu khổlần nữa, ta cũng không muốn phải khâu lại cho ngươi."
" Ngươi không gọi điện thoại đến võ đài sao?" Lãnh Tử Diễm mím chặt môi. "Hỏi tiến triển."
" Hảo, phu nhân." Từ Duệ mặt mày hớn hở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303838/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.