Ánh đèn thưa thớtchiếu vào từ cửa sổ sát sàn, Lăng Diệp nằm trên giường lớn, tay che lấytrán, giữa cánh mũi kéo ra một bóng mờ, như sẽ nhảy ra theo nhịp thở.Trong nháy mắt, Lãnh Tử Diễm liền cảm thấy mệt mỏi. Hắn chậm rãi leo lên giường, giường mềm mại lún xuống một mảng lớn. Lăng Diệp mở mắt ra,thanh âm rất nhẹ. "Trở về?"
" Ân."
Y dùng sức dụi dụi con mắt buồn ngủ lim dim, nâng tay mở đèn đầu giường, thấy đã hai giờ, mày không khỏi nhíu lại.
Lãnh Tử Diễm có loại ảo giác thê tử đang đợi trượng phu về nhà.
Lắc đầu, đứng dậy đến phòng tắm rửa mặt, lúc làm xong, Lăng Diệp ngồi xếp bằng trên giường, đầu hơi cúi.
" Bá phụ không có việc gì chứ?"
" Còn được." Lănh Tử Diễm vừa tiến vào ổ chăn, vừa nói. "Chân phải làmgiải phẫu cắt chi, não chấn động rất nhỏ, dự tính giữa trưa ngày mai cóthể tỉnh lại."
Với người kiêu ngạo như Lãnh Thừa Phong, mất đichân phải, chắc chắn rất thống khổ, nhưng khẩu khí Lănh Tử Diễm nhẹnhàng bâng quơ, khiến người ta cảm thấy đây rõ là một chuyện không đángnhắc tới.
Lăng Diệp sờ mày hắn. "Rõ ràng rất đau lòng, lại không khóc ra, nghẹn không chê khó chịu?"
Cũng đã khóc rồi, còn có cái gì phải khóc nữa?
Xoay lưng với Lăng Diệp. "Ba người trên xe, đã chết hai người, mà phụ thânta chỉ mất chân." Hắn nhắm hai mắt, chậm răi nói. "Sau này hắn đi đâu ta cũng đều cõng hắn, hắn đánh ta ta cũng không cãi lại, chung quy phảilàm cho hắn vô cùng cao hứng, nghĩ... Nghĩ không nổi việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303828/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.