Lăng Diệp rất mâu thuẫn.
Một mặt, y có thể nhìn ra Lãnh Tử Diễm rất thương tâm.
Dù không nói một lời, bi thương nhàn nhạt vẫn ngăn cách không khí nặng nề, không chút khách khí truyền đến.
Về phương diện khác, Lăng Diệp cào đầu.
Người kia cùng Quân Ngân cắt đứt.
Người kia không cự tuyệt y.
Y muốn ngâm ca... Tuy chỉ biết một bài như vậy.
" Muốn nghe chút nhạc không?" Lăng Diệp hỏi.
Thân thể cao lớn rút trong ghế xe, Lãnh Tử Diễm nhắm hai mắt, như hóa đá,tựa hồ cái gì cũng bỏ ngoài tai. Lăng Diệp không được đáp, cũng khôngchán nản bao nhiêu, chỉ là có chút "cười trên nỗi đau của người khác" và đau lòng nhạt nhạt làm y cảm thấy bản thân sắp chia ra, y bức thiết cần làm chút gì đó, áp chế thứ dâng trào mãnh liệt trong nội tâm.
Thắng mạnh một cái, Lãnh Tử Diễm rốt cuộc chịu mở mắt, vành mắt bầm tím nhìn nghiêng. "Sao thế?"
" Muốn nghe hát không?" Lăng Diệp lại hỏi.
Lãnh Tử Diễm trầm lặng một lát, đầu chuyển ra hướng ngoài xe.
Đã sắp đến hoàng hôn, tầng tầng mây xám tụ lại ở trên thiên không, đạituyết lông ngỗng ùn ùn kéo đến quét xuống, người đi đường thưa thớt, cóvẻ vắng vẻ hiu quạnh.
" Tùy."
Một lần nữa lên đường, Lăng Diệp xiết chặt tay lái, cổ họng thanh thanh. "Thật ra ta cũng có thể hát."
" Ngươi hát?" Lãnh Tử Diễm nhấc môi lên "Ta sợ cơm ăn tối hôm qua cũng nôn ra luôn!"
" Sẽ không! Nhìn ta ngươi sẽ không muốn nôn, thật sự!" Lăng Diệp bộ dạnglàm như có thật. Trong lúc lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-da-tram-luan/1303822/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.